Bến đỗ thôi chờ
Nếu một ngày anh trở về nhà
Và chẳng thấy bóng em yêu ở đó
Xin anh đừng buồn
Và đừng giận nghe anh!
Nếu một ngày anh trở về nhà
Chẳng nghe tiếng bi bô con trẻ
Chẳng có nụ cười khúc khích đón chờ anh
Hãy đừng- đừng thở dài xa vắng!
Nếu một ngày anh trở về nhà
Ngoài sân không tiếng chổi
Sau vườn cỏ mọc xanh um
Và gian bếp im lìm nồi, xoong, chảo
Trong buồng giường chiếu lạnh tanh
Trên gác xép, vali đồ đã vắng
Thì xin anh, đừng giật mình hẫng hụt
Đừng hối hả tìm em!
Bao nhiêu đêm anh trở về nhà
Say khật khưỡng, mùi cafe, thuốc lá
Mùi nước hoa, mùi son phấn xa hoa
Một lần, hai lần, ba lần, rồi… như thế
Em cứ đợi, cứ chờ- suốt canh dài thao thức
Ôm gối chăn lạnh lẽo chỉ một mình
Nước mắt ướt nhòe gương mặt sầu thăm thẳm!
Đôi mắt bé con cũng giương tròn ngơ ngác
Đợi ba về- sao mãi chẳng thấy đâu
Cơm nóng sốt, nồi canh ngon ngọt
Im ắng chờ chẳng còn chút tàn hơi
Bao nhiên lần, khi trái gió trở trời
Nhức nhối suốt thân mình, em không chịu nổi
Bao nhiêu đêm con nhỏ lại sốt cao
Gọi điện cho anh tiếng tít dài xa xót
Tủi phận, thương con em đắng cay chịu hết
Nhưng anh ơi, dù có phải đá vàng
Cũng phải mòn trước gió mưa khắc nghiệt
Dẫu gỗ gan lì cũng đổ trước bão giông
Em chỉ một- một mong manh hình dáng
Yếu đuối tâm hồn, tàn tạ trước thời gian
Em đâu thể trơ gan cùng dòng đời nghiệt ngã
Sao hạnh phúc ngày xưa anh hứa
Cứ nhạt nhòa theo vòng xoáy đam mê
Em… bến đỗ cho thuyền anh sau bao lần sóng gió
Giờ đành phải âm thầm- tắt hết những đón đưa
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét