Mưa lạnh lẽo, từng dòng người chung nhau đi dưới ô thật ấm áp, mình em bước cô đơn giữa con phố, môi em run lên, và hình như trong tim em cũng đang có cơn mưa, dữ dội, gào thét lúc lại kéo dài âm ỉ. Giờ đây có lẽ anh đã vui bên người mới, nhưng em chắc chắn một điều rằng: khi màn đêm buông xuống, anh vẫn không thể quên được em cũng như em không thể quên được bóng hình anh. Mình đã yêu nhau nhẹ nhàng như nắng ban mai nhưng không kém sức cháy bỏng. Đó là tình yêu của cô gái mới bước vào đời cùng chàng sinh viên y khoa làm bao người phải ngưỡng mộ. Anh đã đến mang theo gió xuân ấm áp cho tâm hồn em nở hoa, đã quan tâm, dạy dỗ em biết bao điều. Lúc em gục ngã anh đã đến bên động viên, đã hàn gắn vết thương trong lòng của cô bé từ nhỏ sống thiếu tình thương gia đình. Nhớ những trưa hè nắng nóng, anh không ngại đường xa đã lên dạy em học, khi em ốm anh lo lắng quan tâm nhưng lại không biết phải làm gì. Những lúc ấy em thường mắng anh rằng: Đồ bác sĩ dởm. Anh cười và không nói gì. Nhớ những buổi chiều hai đứa ngồi dưới bờ sông, tất cả rất nhiều, nhưng rồi bỗng dưng anh quay gót đi, không lí do. Anh đi để cơn gió lạnh mùa đông thổi se sắt tâm hồn em.
Và làm sao em quên được anh khi lòng em đã yêu, tình yêu đầu tiên không gian dối bao giờ. Em vẫn yêu và chờ mong anh để rồi ngày kia em biết được sự thật phũ phàng. Anh đã kể tất cả chuyện hai đứa cho đám bạn anh nghe, anh còn cho họ số điện thoại của em, để trêu trọc em, xúc phạm em. Em đã hỏi và mong lời giải thích của anh, kết quả em nhận được là một sự vô tình đau đớn: “
Cút đi, đừng bao giờ liên lạc nữa”. Em đã không tin vào mắt mình nữa. Anh đây ư? Người em yêu hơn chính mình đã thay đổi ư? Em đã suy sụp. Nhắm mắt lại, lệ rơi, em đau đớn gào thét. Còn nỗi đau nào bằng nỗi đau bị người mình yêu bấy lâu chà đạp?
Em đã thay số điện thoại, cố gắng quên anh, quên tất cả. Nhưng làm sao em quên được ánh mắt, nụ cười ấy khi nó đã thấm sâu vào tim em. Em đã ốm và nằm viện một tuần, em không thể khóc được, hằng đêm kỉ niệm lại ùa về dằn vặt em. Kể từ đó đến nay chưa đêm nào em yên giấc, trong mơ anh luôn hiện về. Cuộc sống của em lúc đó rất khó khăn.
Em đã mất niềm tin từ gia đình, bạn bè. Lúc em cần anh nhất thì anh lại ra đi. Từng tiếng nấc bật lên khi nhớ về anh. Đâu đâu cũng thấy bóng dáng anh, nhưng em phải đối mặt với sự thật, quên anh bằng mọi cách. Mất thời gian dài em mới cân bằng lại được cuộc sống và càng yêu anh bao nhiêu lại càng hận anh bấy nhiêu. Giận anh đã bỏ mặc em, đã vô tâm.
|
Em không thể khóc được nữa vì nước mắt em đã cạn từ ngày anh ra đi (Ảnh minh họa) |
Em thù em tại sao lại yêu anh như vậy? Và rồi cuộc đời em đã thay đổi, em đã gặp lại anh trai anh. Anh đã từng ngăn em không cho em gặp gỡ anh ấy. Vì anh ấy là người đào hoa và anh sợ mất em. Nhưng lúc ấy, anh ấy đã động viên em, giúp em vượt qua hiện tại trái đắng. Anh ấy đã tha thứ cho em nhưng với em, em vẫn nói rằng em chỉ lấy người em yêu... Em chung thủy, khờ khạo đáng trách, nhưng trước sự quan tâm của anh ấy, và lòng ích kỉ muốn làm anh đau lòng em đã nhận lời. Tưởng rằng sẽ quên được anh, nhưng hình bóng anh càng day dứt em. Em càng yêu anh hơn. Và em chủ động chia tay, nhưng thực sự tới giờ phút này, em nhận ra đó cũng chỉ là dối lừa. Em đã thêm lần nữa bị tan vỡ tim. Em cũng không yêu anh ấy nên không thể đau bằng anh rời bỏ em. Và đúng lúc ấy em biết được sự thật mà em hằng mơ, anh vẫn rất yêu em. Anh đã tới với người khác nhưng không thể quên được em. Và em đã khóc khi anh nói “
KHÔNG AI LÀM ANH KHÓC, CẢM ĐỘNG ĐƯỢC NGOÀI EM”. Em đã rất vui, hạnh phúc. Dù quá khứ anh đã gây đau thương cho em, nhưng em đã tha thứ, bỏ qua tất cả cho anh.
Em đã từng yêu anh trai anh, em biết mình đã sai, đã làm anh tổn thương. Đáng lẽ ra em không nên yêu anh ấy nhưng vì ích kỉ em đã làm tim anh tan vỡ. Em biết hôm ấy anh đã khóc. Em khóc. Mưa lạnh. Em xin lỗi...
Nhưng anh à! Đã lúc nào anh đặt mình vào vị trí em, mà hiểu cho em chưa. Anh đã đối xử với em như thế nào. Đúng lúc ấy, anh trai anh quá bao dung…Nhưng giờ thì em nhận ra.. Anh ấy cũng chỉ như cơn gió lãng tử theo mây thôi anh à…
Người ta đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Quá khứ là dĩ vãng, hiện tại và tương lai là tất cả. Nhưng anh không thể vượt qua chính mình. Yêu em nhưng không thể một lần bỏ qua tự trọng. Lúc anh chửi rủa em, em biết anh rất đau và em là người đau đớn nhất. Lần thứ hai anh chửi em biến đi. Em không thể khóc được nữa vì nước mắt em đã cạn từ ngày anh ra đi. Em không mong được anh tha thứ, nhưng mong sao anh hiểu cho nỗi khổ tâm của em. Thời gian sẽ chứng minh tất cả... Cuối chân trời dù mệt mỏi cánh chim vẫn bay đi tìm hạnh phúc, vẫn chờ đợi, vẫn mong chờ... Em đã thay số điện thoại, để thời gian làm dịu nỗi đau trong anh. Hẹn anh vào ngày 27 tháng 2 của 3 năm sau tại nơi mà em và anh vẫn tới...
Em sẽ chờ… hãy cứ hận em như em đã hận anh... Nếu đạo hàm của em là anh. thì nguyên hàm của anh là em... hãy cố gắng lên anh nhé.
Gà con!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét