Em sẽ đi anh ạ! Em đi không phải vì em hết yêu anh, em không cần anh, không phải em bỏ gia đình... có lẽ lúc này đây em mới biết thật ra em yêu anh nhiều biết mấy. Em cần anh hơn lúc nào hết, em sợ mất anh và con hơn tất cả những gì em có trên đời. Đã hơn một lần em chứng kiến anh vò đầu bứt tai phân vân bên tình bên hiếu, lương tâm em không cho phép anh lựa chọn vì “
mẹ chỉ có một trên đời” cũng như em.
Em sẽ đi anh ạ! Em trả anh về cho thế giới của anh nơi có bạn bè mà anh coi là tri kỉ, nơi có thú vui mà anh có thể mặc xác sự sống chết của em.
Em sẽ đi anh ạ! Vì em không muốn nhớ những đêm đông giá rét một mình em ôm tấm chăn bông nhỏ bé cứ run lên khi làn gió vô tình len qua khe cửa nơi em khép hờ để đợi anh về trong giấc mơ.
Em sẽ đi anh ạ! Bởi giờ này em không thể để cửa trong đêm nhìn đồng hồ nhầm lung tung con số, đầu miên man suy nghĩ tay nhắn tin vô hồn “
anh có về ngủ cùng em không?”, cứ chờ đợi cái chữ có chữ không trong mông lung đêm tối nghe chó sủa chuột kêu, rồi anh tắt doẹt máy không cho biết lý do tại sao. Lo lắng hoảng sợ, bực tức làm bản năng con đàn bà trỗi dậy và em phải đi tìm cho bằng được anh. Hàng chục người điện thoại đổ chuông vô cớ trả lời trong bực tức lơ mơ thế là em thành con sư tử được đăng trên trang nhất bạn bè anh là những phóng viên.
Em sẽ đi anh ạ! Vì em sợ khi ở lại sẽ làm tổn thương anh bởi giấc mơ anh che trở trong đêm đông vẫn còn nguyên đó.
Em sẽ đi anh ạ! Bởi giờ đây em hiểu em phải biết cuộc sống tự lo cho mình, cho con mình giọt máu mà nhiều khi em vẫn bỏ bê để lao vào công việc để rồi bị anh mang vợ bạn ra so sánh, dù anh biết mọi sự so sánh đều khập khiễng.
Em sẽ đi anh ạ! Bởi anh chẳng chịu tìm ra lý do sai của em để em biết, chẳng dạy em làm vợ để em ngoan.
|
Em sợ sự nghỉ ngơi sau một ngày vất vả là sự chờ đợi (Ảnh minh họa) |
Em sẽ đi anh ạ! Bởi chúng mình làhai đường thẳng song song, cái tôi to cái tôi lớn chẳng lắng nghe hay thấu hiểu. Nay khục khoặc mai to tiếng, nay góp ý mai phê bình... rút cuộc trôi nhanh hơn “
nước đổ lá khoai.”
Em sẽ đi anh ạ! Bởi em sợ những lời nói vô tư chẳng có ý gì của anh mà đã làm bố em phải khóc.
Em sẽ đi anh ạ! Bởi đêm qua khi ôm con đợi anh về em mới biết rằng tất cả là sự thật dù vô tình hay cố ý cái lỗi của em cũng chẳng được bỏ qua (dù cái lỗi của anh nó có to bằng trời bằng bể thì cũng chỉ như hạt cát rơi vào mắt mà thôi). Và em chỉ là quán trọ anh thích thì về, anh muốn thì chiều, anh vui hay buồn ở nhà cùng mẹ con em chỉ là ngẫu hứng. Em sợ sự nghỉ ngơi sau một ngày vất vả là sự chờ đợi, dù lo lắng bục tức nhưng không giấu nổi những khát khao.
Khi em đi anh nhớ ăn cơm cùng mẹ, nhớ chọn bạn vui, nhớ chọn giờ mà ngủ anh nhé.
Khi em đi anh nhớ chăm những chú chim anh từng nâng như trứng, nay ăn sâu, mai ăn cám, ngày kia ăn thịt.
Khi em đi anh nhớ mỗi sáng cho chú cẩu anh từng hứng như hoa sáng đi dạo chiều đi chơi, ăn nhiều thịt.
Khi em đi anh nhớ những chậu cảnh thơ mộng trước nhà hãy tưới nước vào mỗi buổi chiều anh nhé.
Khi em đi anh nhớ đừng để một ngày nào đó chữ sẽ... lại ghé thăm bởi con đường không còn lối thoát!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét