Minh đến Hà Nội vào một ngày mùa đông. Sinh ra và lớn lên ở thành phố quanh năm chỉ có hai mùa mưa nắng nhưng từ khi là một cô nữ sinh cấp ba, Minh đã yêu những bài hát về mùa đông Hà Nội. Giữa tháng 10 Sài Gòn vẫn nắng gay gắt mà tưởng như chỉ cần nhắm mắt lại, nghe những ca từ quen thuộc “
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông, khăn em bay hiu hiu gió lạnh…” là trước mắt lại hiện ra cả một khoảng trời xao xác lá, xao xác gió heo may và bình dị đến thế. Cũng không có gì lạ khi một thiếu nữ dịu dàng, mộng mơ như cô lại yêu cái lạnh của mùa đông và vẫn nuôi ao ước rằng đến một ngày sẽ được ra Bắc, đi dạo trên con đường Cổ Ngư trong cơn gió mùa đông Bắc.
Và giờ đây Minh đang đứng trên đường Cổ Ngư, giữa mùa đông Hà Nội. Tháng 11 rồi, hàng cây ven hồ run rẩy rũ mình, trơ những cành khô không lá. Đường phố vắng hiu quạnh, vô tình lại càng làm cho không gian trở nên tĩnh lặng, xơ xác hơn. Đôi tay lạnh cóng xuýt xoa nhưng trái tim cô như đang bừng sáng, ấm áp biết bao bởi ước mơ bao năm đã thực hiện được. Không hiểu sao dù chưa trải qua mùa đông bao giờ, nhưng cái lạnh Hà Nội lại thân thiết đến thế, cũng giống như mỗi khi cô nhắm mắt tưởng tượng.
Cất từng bước chậm chậm, nhìn những quán cà phê ấm cúng bên đường, vô thức đẩy một cánh cửa rồi bước vào, chợt giật mình vì một giai điệu quen thuộc. Bản nhạc không lời Kiss The Rain buông từng nốt trong không gian ấm cúng này, bên tách cà phê ấm nóng khi ngoài kia, gió mùa vẫn không ngưng thổi vô tình lại trở nên hòa hợp đến kì lạ, tạo cho Minh một cảm giác nôn nao chưa bao giờ có trước đây. Gọi một cốc cà phê đậm đặc, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ và quan sát xung quanh. Minh yêu cái lạnh Hà Nội, yêu tình người giữa mùa giá rét này, và yêu giọng con trai Bắc, ngọt ngào như thể làm tan chảy cả mùa đông. Phải rồi, cô cũng từng mơ ước rằng trong chuyến đi Hà Nội lần này, cô cũng có thể tìm được một người thắp sáng mùa đông của riêng cô. Thả hồn theo những suy nghĩ vu vơ của mình, chẳng biết từ bao giờ Minh nở một nụ cười, nửa ngu ngơ nửa ngượng ngịu. Minh đấy, ngốc ngếch lắm, mơ mộng lắm. Nhưng nào có ai trách nhưng ước mơ vô thưởng vô phạt của Minh đâu.
Rời quán cà phê, Minh ghé vào hàng lưu niệm tiếp theo, chọn cho mình một đôi găng tay nữ lót nỉ ấm áp, thêm mội đôi găng tay nam màu nâu sẫm nhã nhặn. “Dành cho bạn trai tương lai của mình” – cô nghĩ thầm. Lạ thật, một mình nơi đất lạ này mà cô chẳng hề cảm thấy cô đơn mà trong lòng lúc nào cũng tràn ngập những suy nghĩ thích thú không ngớt.
Một giọng nam trầm thức tỉnh cô:
- Em lấy đôi này ư? Đôi găng này đẹp quá….
- Ơ… Vâng, em định lấy đôi này, để dành.
Anh hơi nhíu mày, dường như không hiểu lắm ý định của cô.
- À để dành cho bạn trai tương lai của em…
Một tiếng cười sảng khoái cất lên, làm trái tim cô bất chợt rung lên rộn ràng. Con trai Bắc là đây ư…
- Vậy em có thể nhường cho anh đôi găng tay này, cứ xem như anh là bạn trai tương lai của em được không – anh nói.
Không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết, và nhìn nụ cười tươi rói vẫn chưa tắt trên môi anh, Minh biết rằng cô sẽ chẳng thể nào từ tối được lời đề nghị dễ thương đến thế.
***
Giờ thì Minh đang lang thang trên con phố sách gần hồ Hoàn Kiếm, tự chọn cho mình một cuốn sách để nhâm nhi tối nay. Ở Hà Nội hơn một tháng, ngoài giọng nói miền Nam mà rất ít khi cô cất lời, có vẻ như nhưng những thói quen sinh hoạt của cô cũng giống người Bắc mất rồi.
Bỗng thấy trên giá có một tựa sách rất thú vị: “
Si mê và liều lĩnh”, cô đang định kiễng chân lên với lấy cuốn sách thì một bàn tay nhanh hơn đã chạm được tới cuốn sách và đưa nó cho cô. Chủ nhân của cuốn sách ấy không ai khác lại chính là anh, người đã giành mất đôi găng tay của bạn trai tương lai của cô. Bất giác, cô thấy lòng mình ấm áp và trái tim vang lên những nhịp đập như tiếng reo vui. Vậy là cô và anh xem như có duyên rồi nhỉ…
|
Tạm biệt mùa đông sẽ lại có ánh nắng sưởi ấm tâm hồn cô (Ảnh minh họa) |
Từ ngày hôm đó, kì nghỉ đông của Minh đã không còn “
một mình nữa”. Mùa đông mơ ước của cô đã trở thành hiện thực: có những sáng cà phê nóng, có những tối ngồi xuýt xoa bên tô phở, có xúng xính áo khăn, và có anh… Họ chưa một lần tỏ tình với nhau, nhưng những cái nắm tay, cái ôm cũng đến tự nhiên như thể mùa đông là chất xúc tác hiệu quả nhất để gắn kết con người.
Anh chu đáo với Minh, như người bạn, người anh và đôi khi như thể người cha chăm sóc cho cô. Cô mãn nguyện với những điều mình đang có nên chưa bao giờ đòi hỏi anh một lời hẹn ước, chưa bao giờ yêu cầu anh một sự khẳng định chắc chắn về mối quan hệ của hai người, chỉ thầm mong thời gian trôi thật chậm, để mùa đông kéo dài, để cô bên anh lâu hơn.
Có những buổi tối, cô ngồi sau xe anh, đút tay vào túi áo khoác của anh mà hít hà mùi của mùa đông, mùi nước hoa nhè nhẹ thanh thanh mà cô yêu biết mấy, nhìn quanh rồi chợt mỉm cười vì hình như trên phố chỉ toàn những đôi yêu nhau.
À. Mà cô với anh có phải yêu nhau không nhỉ? Cô cất lời vu vơ:
- Nếu đông tàn, nếu xa nhau, anh sẽ nhớ chứ?...
- Nhớ gì em?
- Nhớ cái lạnh ấy…
- Đông qua thì xuân tới, anh cũng yêu mùa xuân như mùa đông vậy. Vì mùa đông là khởi nguồn cho những cái mới, mùa xuân là mùa tái sinh.
Cô yên lặng, cười buồn… Anh không hiểu ý cô, hay anh hiểu nhưng lại không muốn trả lời câu hỏi ấy. Thực ra anh hiểu chứ. Anh biết cô muốn xa xôi điều gì. Chỉ có điều đúng là anh đang chờ đợi mùa xuân thật. Người con gái anh yêu ra đi vào một mùa đông lạnh giá, chỉ để lại lời hẹn: “
Rồi mùa xuân em sẽ về…”. Vậy mà đã ba mùa đông rồi ba mùa xuân trôi qua, người con gái ấy vẫn chưa trở lại, để trái tim anh ngày càng lạnh hơn sau mỗi mùa đông. Hôm gặp Minh ở cửa hàng lưu niệm, thấy cô đang đứng cười một mình, bất giác trái tim anh tan chảy. Anh muốn cho mình một cơ hội, một lối thoát, hay chỉ là tự vỗ về mình khi xa vắng người con gái kia – điều này chính anh cũng không hiểu. Hay đơn giản chỉ là anh thích những khoảnh khắc tĩnh lặng khi ở bên Minh. Vì trong thâm tâm anh vẫn mong chờ mùa xuân đến…
***
Rồi cuối đông, mầm non vươn vai nhú mình ra khỏi những mắt cây chỉ sau một đêm ấm, tô màu xanh lún phún trên khắp hàng cây của mọi phố phường. Cô buồn bã nhận ra đã gần tới ngày trở về, mùa đông đã sắp kết thúc, và cô cũng sắp phải xa anh…
Hai tuần nay cô ít gặp anh hơn. Có lẽ ý thức được việc sắp xa anh, bỗng thấy cần lắm một lời hứa hẹn từ anh nên cô thấy mình yếu đuối hơn, hay lo sợ hơn. Anh cũng ít đòi đưa cô đi chơi hơn, lịch làm việc dày đặc hơn nên chỉ còn mình cô khám phá phố phường Hà Nội.
Bất chợt lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho anh
- Đông sắp hết anh ạ…
10 phút sau, tin nhắn từ anh:
- Ừ…
- Và em cũng sắp về Sài Gòn, găng tay cũng không dùng được nữa rồi….
- Ừ…
- ….
***
Cô không nhắn tin cho anh nữa. Sớm mai về Sài Gòn, tối nay ngồi sắp xếp đồ đạc vô tình nhìn thấy quả cầu pha lê tuyết anh tặng cô hôm nào. Anh bảo: “
Em hãy mang mùa đông vào Sài Gòn, mang cả anh theo nhé”. Còn giờ đây, có lẽ anh chẳng muốn theo cô nữa. Nước mắt từ đâu bỗng ướt má, ướt cả quả cầu trong veo như có thể soi đến tận đáy trong tay cô…
Ngày cô ra sân bay, anh không tiễn, chỉ nhắn một tin:
- Đông đã qua rồi, mùa xuân đã về. Bạn gái anh cũng đã trở lại. Cám ơn em về những ngày qua. Hy vọng em sẽ nhớ nhiều về Hà Nội. Tạm biệt em!
Cô cười gạt nước mắt, không còn cảm nhận về cái lạnh tê tái nữa, mùa xuân đang về thật rồi.
***
Sài Gòn nắng ấm. Cô trở về không một lời hứa hẹn từ anh, khi nắng đã bắt đầu xua tan đi cái lạnh giá của Hà Nội, khi phố phường bắt đầu đông đúc tấp nập trở lại. Minh bỗng thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuộc sống có biết bao mùa, đông qua thì xuân lại tới, tạm biệt mùa đông sẽ lại có ánh nắng sưởi ấm tâm hồn. Cô vẫn yêu mùa đông Hà Nội, vẫn yêu cái giọng ngọt ngào của con trai Bắc, nhưng không còn mơ mộng nhiều vào một câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa mùa đông ấy nữa. Tất cả vì một tình cảm đã nhạt nhòa trong trái tim cô.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét