Bấy lâu nay em đã không sống thật với tình cảm của mình vì em sợ, sợ mình không hợp nhau, sợ mình không có duyên, sợ tan vỡ... nhưng điều gì đó đã làm cho em quên đi như nó chưa từng tồn tại trong em vậy. Có lẽ em ý thức được rằng em sẽ mất anh nếu như lần này em lại lạnh nhạt với anh, từ chối anh như mọi khi. Nếu như mọi khi em sẽ bình thản và vui vẻ mà nói với anh rằng em không thể yêu anh, nhưng lần này thì không. Em sợ nói ra điều đó anh sẽ ra đi thực sự, em sợ một ngày em mất anh. Em không cần một người đàn ông đẹp trai, ga-lăng hay lãng mạn, em cần lắm một người đàn ông mạnh mẽ một bờ vai; người đi cùng em trên con đường đầy khó khăn phía trước. Anh im lặng thật lâu, em tưởng đâu anh từ bỏ nhưng sự im lặng đó là "Anh sẽ là người đàn ông đó, sẽ là người đi cùng em đến cuối con đường, em hãy tin tưởng anh nhé. Anh yêu em!"
Em rất
hạnh phúc khi nghe anh nói vậy anh biết không. Bọn mình tới được với nhau là một điều bất ngờ. Có quá nhiều khó khăn và trở ngại phải không anh? Đã có lúc em rơi vào đau khổ tột cùng; em mặc cảm tội lỗi, em buồn và khóc nhiều lần. Và có những lúc em trở nên vô cảm thực sự.
Đó là thời gian cuối mà cô bạn của chúng ta còn trên cõi đời này. Lúc mà em biết cô ấy yêu anh nhiều thế nào em đã không biết phải làm sao. Em biết tình yêu không có lỗi. Em thích anh, anh yêu em nhưng cô ấy cũng yêu anh rất nhiều. Cô ấy là bạn thân của em, em hiểu cô ấy là người như thế nào. Cô ấy là người can đảm nhất mà em từng gặp. Cô ấy biết anh không yêu và từ chối cô ấy. Đã có lúc em hận ông trời rằng sao lại đặt chúng ta vào hoàn cảnh đó. Mọi người không hiểu thì nghĩ là em là người thứ ba nhưng em không trách họ, em chỉ muốn làm thế nào cho bạn em bớt đau khổ. Nhưng em không làm được, cô ấy càng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì em lại càng đau khổ bấy nhiêu. Vậy là em chỉ muốn quên anh đi cho lòng em được nhẹ nhàng hơn. Em nghĩ rằng anh cũng đau khổ không kém, yêu em mà anh không thể tới bên em. Anh cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy vì anh đã từng cho cô ấy niềm hy vọng. Những lời động viên, sự quan tâm đã làm cô ấy yêu anh. Có lẽ cả ba chúng ta đều đau khổ nhưng nỗi đau của mỗi người thì không giống nhau. Em và anh chúng ta đều hiểu cô ấy vậy chi bằng chúng ta hãy quên nhau đi để lại là bạn.
|
Em đang tập yêu anh, em đã biết nỗi nhớ anh (Ảnh minh họa) |
Thời gian đó thực sự là địa ngục với em. Em thương cô ấy nhiều nhiều lắm, em muốn bên cô ấy những lúc cô ấy đau hay sợ nhưng em không dám đối diện. Em biết mình không có lỗi nhưng em bị làm sao đó. Ngày cô ấy ra đi mãi mãi em đã khóc rất nhiều, có cả nỗi đau vì mất đi người bạn thân có cả nỗi đau vì em hối hận đã làm cho tình bạn hai đứa bị tổn thương. Lúc trước chưa quen anh tụi em hay tâm sự với nhau tất cả mọi thứ và cô ấy luôn là người hiểu em, lắng nghe và khuyên em nên làm gì. Vậy mà khi cô ấy sắp ra đi thì em lại để tuột khỏi tay cô ấy...
Anh có biết không không có nỗi đau nào bằng nỗi đau mà không thể nói ra được muốn khóc mà không khóc được, đã có lúc em như thế đó. Nhưng rồi thời gian trôi đi đã bao lần em gặp cô ấy trong giấc mơ cô ấy vẫn nhẹ nhàng bên em không giận không trách em, trong mơ bọn em lại vui vẻ như xưa. Đúng là chỉ có thời gian mới chữa lành được những vết thương. Tới giờ thì em không còn đau khổ như trước em thấy lòng mình thanh thản hơn.
Anh vẫn lặng lẽ đi bên em và vẫn yêu em, nhiều lần anh nói mình quay lại đi nhưng em không thể, em không muốn đau khổ nữa. Mới đó mà đã gần 2 năm rồi, em đã có thể bình thản thì anh lại làm em phải suy nghĩ...
Nghĩ lại tình yêu mình giống cái vòng tròn quá anh nhỉ? Điểm đầu chúng ta gặp nhau và anh yêu em, em cũng đã thích anh rồi cố quên đi rồi lại nhớ lại và bây giờ mình lại gặp nhau tại điểm này.
Bây giờ anh và em đừng nhắc lại chuyện xưa nữa, hãy coi như mình mới bắt đầu anh nhé. Em đang tập yêu anh, em đã biết nỗi nhớ anh.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét