Anh thương yêu! Em không viết nhật ký và em cũng chẳng biết tâm sự cùng ai khi mà giờ đây trong em không có lòng tin và tình yêu, hai điều đó thật xa vời với em anh à. Từ ngày yêu và lấy anh em đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về anh mặc dù em biết anh không hề hoàn thiện, anh cũng như bao người đàn ông khác, có gia đình rồi nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy, vẫn trăng hoa vẫn vui vẻ bên ngoài bỏ mặc cho em mọi việc. Em nghĩ mình làm vợ thì hãy làm tròn trách nhiệm của một người vợ và em đã làm được. Chúng ta có con, một bé trai kháu khỉnh chào đời em đã nghĩ khi có con rồi anh sẽ thay đổi nhưng em đã nhầm, những cái đó dường như đã ăn vào máu con người rồi nên dù có thế nào đi chăng nữa anh vẫn vậy, vẫn là anh và không hề thay đổi gì.
Cho đến bây giờ con chúng ta sắp được bốn tuổi rồi, anh đã trải qua biết bao mối tình, biết bao cô gái đã qua tay anh. Đã bao lần em nói với anh, anh làm gì đừng để em biết em sẽ đau lòng nhưng anh đâu có nghĩ được vậy, anh công khai cho mọi người biết trừ em để đến lúc mọi người nói em là con ngốc và coi thường sự vô cảm của em. Sống trong chăn mới biết chăn có rận, chỉ có những người phụ nữ trong hoàn cảnh của em họ mới hiểu và họ phải bất lực nhìn chồng mình chứ không phải họ không muốn hành động.
|
Em bất lực mất rồi anh ạ, em sống mà như chết (Ảnh minh họa) |
Lần này khác, lần này anh đã cặp với một con bé mắt xanh mỏ đỏ, nó chỉ giả nai trước mặt anh nhưng sau lưng anh nó còn biết bao thằng, em biết rõ hết và lần này em can thiệp, càng tìm hiểu và biết sâu về mối quan hệ của anh với nó em càng đau, tim em ghẹt thở khi đến tận tổ ấm của chồng em và nó, hai người đã ăn ở với nhau đến mức đấy mà em không làm được gì. Em không mảy may nghi ngờ gì anh cho đến khi mọi người nói vào mặt em là em ngu. Lần đầu tiên em biết đi đánh ghen nhưng cũng là lần cuối cùng vì em không có gan đánh ghen, em sợ anh ạ; em bắt đầu sợ anh, sợ gần gũi anh vì cứ khi gần gũi anh thì hình ảnh anh với nó lại hiển hiện trong đầu em nên em không có cảm giác chồng ạ.
Anh đã quay về xin lỗi em, mong em tha thứ và hứa sẽ sửa chữa nhưng em cũng không biết được bao lâu, mất bao lâu thì anh mới tỉnh ngộ hả anh. Em bất lực mất rồi anh ạ, em sống mà như chết, em lặng người nghe anh nhận lỗi và anh lại hứa hẹn nhưng vì con nên em cho anh thêm một cơ hội làm lại và là cơ hội cuối cùng dành cho người chồng em hết lòng yêu thương!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét