Một buổi chiều, chợt thằng bạn thân gọi điện: Mày có còn nhớ ai tên là BN không? Em ấy bảo là người yêu cũ của mày. Em ấy đang chat với tao trên fb và hỏi cho số điện thoại của mày. Mày đồng ý thì tao mới cho.
Tim tôi chợt rộn ràng hẳn lên, bảo thằng bạn đưa số của mình cho em ngay.
Cũng phải đến 7 năm, vài tháng và kha khá ngày rồi - một khoảng thời gian không dài đối với cuộc đời của một con người.... nhưng lại khá dài với một con tim vẫn mãi in dấu bóng hình em. Vẫn là nụ cười tỏa nắng, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp, vẫn là hình dáng khá chuẩn của một người con gái cao 1m63. Vẫn là một đôi chân thon dài đạt mẫu chuẩn khiến tôi từng một thời si mê và điên đảo con tim. Vẫn là một cô gái thông minh và nhí nhảnh…
Và cho đến tận giờ, tôi chưa bao giờ quên được: Những nụ hôn dài bất tận của các buổi tối thơ mộng và lãng mạn trên con đường tình yêu với Hồ Tây yên bình. Những cái cọ má - môi đầy tình tứ khi tôi lang thang đưa em dạo phố khi mùa thu đến. Những con đường thơm mùi hoa sữa làm em si mê.
Cho đến giờ tôi vẫn không sao lý giải được: Tại vì sao em và tôi lại chia tay? Tôi tự hỏi rất nhiều lần nhưng không sao trả lời được. Không phải gia đình tôi cấm đoán, cũng không phải gia đình em không đồng ý. Không phải em phản bội hay tôi chưa bao giờ nghĩ ai sẽ thay thế em.
Tôi từng nghĩ ngợi và đau khổ nhiều. Tôi nghĩ phải có một lý do nào đó chứ. Hay tại vì tôi quá yêu em, muốn độc chiếm em làm của riêng của tôi. Nhưng tại bởi tôi yêu em hơn chính bản thân mình. Nhưng lý do gì đi nữa cũng không thể phủ nhận được tôi và em thực sự đã chia tay chỉ bởi những cơn giận hờn ghen tuông vô lý.
Có lẽ là vậy vì lúc ấy tôi còn quá trẻ. Phải chi cái suy nghĩ ngày ấy được như bây giờ thì mọi chuyện đã tuyệt vời biết bao. Thật đáng tiếc.
Trên đời này không có bán thuốc hối hận. Tôi đã từng rất hận bản thân mình. Nếu có thuốc hối hận, có lẽ tôi có cơ hội một lần nữa có được em khi một thời gian sau đó em gọi điện cho tôi nói rằng em sắp lấy chồng. Tim tôi nhói đau và giọng thì khàn đặc đi.
Tôi nói rất nhiều nhưng có lẽ chỉ nhớ mang máng rằng: gia đình anh lúc này đang khó khăn, bản thân anh mới ra trường cũng đang rất khó khăn. Nếu chúng ta vẫn còn yêu nhau thì anh cũng không biết mấy năm nữa mới có thể cưới được em. Có lẽ em không yêu người ấy như tôi nhưng tôi tin là nếu em lấy người đàn ông đó thì sẽ tốt hơn cho em lúc này…
Lẽ ra lúc đấy tôi phải gào lên rằng: “
BN, anh yêu em. Em là cô gái tuyệt vời nhất của cuộc đời anh. Đừng bỏ anh lấy người khác. Anh sẽ cố gắng để chứng minh với em rằng anh mới xứng đáng là người đàn ông của em…”.
7 năm, vài tháng và vô số ngày đã trôi qua. Có lẽ em không bao giờ nghĩ được cho đến tận bây giờ tôi vẫn yêu em thật nhiều. Đã 7 năm trôi qua nhưng đến giờ tôi vẫn chưa dẫn thêm một người con gái nào khác ngoài em về ra mắt bố mẹ và tự hào nói rằng đây là người con gái tuyệt với nhất của đời con. Và đây sẽ là một cô con dâu thảo hiền dành cho bố mẹ.
Sau khi chia tay em, tôi cũng đã trải qua vài mối tình với những khoảng thời gian khác nhau. Dài có, ngắn có nhưng khi gia đình gợi ý dẫn về ra mắt thì tôi vẫn khất và trì hoãn với những lí do khác nhau.
Bởi vì lời hứa hẹn tôi chỉ thực sự dẫn cô gái nào về ra mắt khi cảm thấy rằng đó mới chính là vợ của cuộc đời mình. Lời hứa hẹn dành cho em ngày ấy còn chưa thực hiện được tôi nào dám hứa hẹn dẫn ai về ra mắt đây?
Tôi vẫn nhớ mãi về một cái đêm mưa gió đầy biến cố ấy. Đó là một ngày mùa đông rét buốt và mưa tầm tã nhưng tôi vẫn cố đứng dưới hiên nhà chú của em chỉ để xem em đã tắt đèn đi ngủ chưa rồi mới yên tâm về nhà. Để rồi vài ngày sau đó khi chúng tôi gặp nhau, em nói rằng: “Bố em hỏi con có tin thằng đấy không?”.
Tôi đã nhìn sâu vào mắt em, thấy em tràn ngập mong chờ và một niềm tin mù quáng dành cho anh. Tim tôi như thắt lại. Lúc đó tôi hứa với lòng mình sẽ mãi yêu và che chở cho em suốt cuộc đời này, không ân hận, không hối tiếc.
Dường như tôi đã không thực hiện được lời hứa ấy và nó mãi khiến tôi đau đớn, trăn trở mỗi khi nghĩ về em.
“Giờ thì anh hứa để làm gì, cũng không để làm gì...”. Thật đau xót khi thốt lên lời này bởi vì em giờ đã thuộc về kẻ khác. Kẻ tôi từng biết rằng dù hắn có trồng cây si đến thế nào đi nữa cũng không thể cướp được em khỏi tay tôi.
|
Liệu em có dám phá bỏ cái hạnh phúc ấy để trở về bên tôi không? (Ảnh minh họa) |
Nhưng mấy ai biết được chữ ngờ. Kẻ đó chẳng những có được em và giờ còn được danh chính ngôn thuận là chồng em mà lẽ ra vị trí đó là của tôi.
Giờ thì bé con nhà em cũng đã được 5 tuổi. Em còn nói nó giống bố nó như đúc. Thật đáng tiếc cho bé Cún nếu nó giống em thì tốt hơn bởi tôi nhớ không nhầm thì kẻ đó rất chi là xấu trai nhé.
1 giờ 35 phút là thời gian cuộc gọi dài nhất của tôi sau hơn 7 năm. Và kỉ lục đó lại được xác lập bởi em. Chưa có một cô gái nào tôi dành cho một cuộc đàm thoại dài như vậy. Hình như người được tôi đàm thoại dài nhất chỉ chưa đến 20 phút, mà thậm chí không được ấy chứ.
Rồi lại thêm 40 phút nữa chỉ sau cuộc gọi đầu, sau hơn 7 năm chúng tôi mới thực sự liên lạc với nhau. Tít tít tít, tin nhắn tài khoản của quý khách đã hết tiền. Mời quý khách vui lòng nạp thêm.
Lại thêm một kỉ lục nữa dành cho tôi cũng sau hơn 7 năm. Buôn chuyện với em cũng cần tiền đấy chứ. Tôi đành lôi nốt sim 2 ra nhắn tin cho em: "Stop ở đây nhé, rảnh nói chuyện tiếp...".
Tôi cũng không dám nói rõ vì sợ chồng em lại tìm tôi tính sổ thì tội nghiệp anh ấy lắm. Bởi tôi cũng đang rất muốn nói chuyện đàn ông với anh ấy đấy. Chỉ cần hắn đối xử không tốt với em là tôi đây danh chính ngôn thuận nói chuyện hàn gắn luôn và ngay đấy.
20 phút sau em lại gọi và nào mình cùng nhau buôn chuyện. Em có biết là em rất không nên khuyên nhủ và bảo tôi nên thế này nên thế kia không. Bởi tôi đây rất chi là đang nhạy cảm. Tôi thấy cõi lòng thật ngọt ngào khi đã rất lâu rồi không được nghe em nói như vậy.
Cũng có vài cô hay khuyên tôi phải thế này thế kia lắm, nhưng hình như tôi càng thêm ghét. Chỉ có em vẫn mãi là ngoại lệ. Chỉ cần là lệnh của em, tôi luôn chấp hành tuyệt đối và vô cùng tự hào sung sướng. Lạ thế chứ! Đúng là chỉ có mỗi BN của tôi mới làm được điều ấy nhỉ?
Tôi thực sự rất mong chờ sáng thứ 2 gặp mặt vô cùng. Tôi không biết tình cảm của em giờ dành cho tôi được bao nhiêu. Khi chúng tôi hẹn nhau cà phê, tôi cũng chỉ mong được gặp lại thêm 1 - 2 tiếng đồng hồ là đã mãn nguyện lắm. Vậy mà em nói là cả ngày khiến tôi thực sự vô cùng bất ngờ.
Em có thực sự tin rằng, tôi từng tâm sự với một người bạn: Nếu gặp lại em và chỉ cần em đồng ý li dị chồng là tôi rất sẵn lòng đón nhận em, thậm chí cả con gái nhỏ của em. Thậm chí tôi không dám nói rằng, tôi sẵn lòng hi sinh không sinh con với em để toàn tâm toàn ý coi con em như con mình. Bởi vì tôi yêu em.
Và nếu xảy ra trường hợp chọn em và con thì tôi sẽ chọn em bởi vì cả cuộc đời này tôi chỉ cần có em, chỉ mỗi em mà thôi. Nếu như em bảo rằng nếu tôi đã có gia đình thì anh có làm thế không thì tôi cũng rất khó trả lời em. Nhưng nếu thực sự có gia đình có lẽ anh sẽ lựa chọn gia đình mà đành chôn chặt bóng hình em trong sâu thẳm con tim.
Nhưng rất tiếc, đấy chỉ là nếu bởi vì tôi vẫn chưa lập gia đình và lòng vẫn còn hoài niệm về em. Tôi cũng rất phân vân liệu có nên tag những lời yêu thương này lên facebook của mình để em hiểu là tôi vẫn còn yêu em biết nhường nào. Nhưng tôi đã không dám bởi vì tôi sợ em lại không dám gặp lại tôi vào thứ 2 này.
Tôi đành chờ đợi và hi vọng thứ 2 này sẽ biết thêm một số thông tin về em rồi mới quyết định. Liệu tôi làm thế có đúng không? Tôi sợ phá hoại hạnh phúc mà em đang có. Nhưng nếu em không hạnh phúc và thực sự vẫn còn yêu tôi, liệu em có dám phá bỏ cái hạnh phúc ấy để trở về bên tôi không?
Và liệu tôi có dám đón nhận sóng gió cũng như khó khăn từ phía gia đình khi mang tiếng trai tân lấy gái nạ dòng? Nhưng nếu lại một lần nữa đánh mất cơ hội có được em thì có lẽ tôi sẽ mãi mãi mất em. Tôi có nên vì hạnh phúc thực sự của mình mà dám làm tất cả để em bên tôi một lần nữa hay không?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét