Tôi nhớ những chiều rong ruổi trên Hồ Tây huyền ảo, Hồ Gươm lịch sử và những con phố bát ngát me xanh cùng mùi hoa sữa ngọt ngào. Ôi biết bao kỷ niệm mà nhường như tôi không hề nhớ hết, thời gian trôi cùng năm tháng dài tôi cũng già đi, tôi yêu mùa thu Hà Nội nhưng tôi cũng ghét mùa hè oi ả. Bọn bạn tôi thường bảo mùa nào cũng có cái đặc điểm thú vị của nó, có lẽ vậy, tôi yêu những con phố Hà Nội vào những chiều thu tắt nắng và thích thú với cái se lạnh đầu đông.
Những chiều tan sở tôi thường la cà trên đường phố và những quán cóc ven đường, những quán trà đá thân quen là nơi hẹn họ của những người công sở hay những sinh viên và cả những đôi trai gái đang yêu... Đó là tất cả những gì hiện hữu trong tâm thức tôi. Một Hà Nội đẹp lãng mạn, một tình yêu đầu tiên sâu nặng chỉ còn trong niềm ký ức. Hà Nội đã đi bên tôi suốt 6 năm, đó là quãng thời gian đẹp đẽ của thời sinh viên, và mệt mỏi của ngày đầu tiên ra trường. Hà Nội đó là một sự thay đổi lớn lao, đến mức khó chấp nhận và phải mất một thời gian khá dài để làm quen. Những khó khăn chốn thành thị, một cuộc sống chỉ với những nỗi lo lắng về cơm áo gạo tiền đã làm cho tôi có lúc cảm thấy mệt nhoài và chán ghét. Tôi thường trêu đùa với bạn bè Hà Nội có cái gì mà biêu nhiêu người phải ùa về đây đông đúc vậy, nó là thói quen mà tôi cũng không biết nữa, và có người thường nói tình yêu cũng xuất phát như vậy.
Có lẽ nó cũng đúng trong suy nghĩ của một số người. Không biết tự bao giờ, tôi cảm thấy yêu nhớ Hà Nội đến lạ thường, nhớ cảm giác của những chiều thả mình trong rong bộ cùng em, tôi nhớ con đường mà cứ cách một đôi lại có một đôi khác “chiếm chỗ”. Và cứ đôi nối tiếp đôi trên con đường mang tên “Tình Yêu”. Con đường ngập tràn mùi thơm thanh khiết và màu trắng tinh khôi của hoa sưa trong tiết trời chuyển mùa. Một loài hoa mà từ khi đặt chân tới Hà Nội tôi mới biết có một loài hoa tên là “hoa sữa”.Tôi nhớ phố Trần Bình nằm trong ngóc ngách ven bệnh viện 19-8 nhưng tôi luôn tìm đến nó vào những dịp liên hoan hay đường Lê Đức Thọ nơi đó luôn tụ tập của đám bạn tôi sau những giờ làm việc ngồi lại với nhau bàn tán cho qua hết ngày và ở đó cũng có cả em. Đơn giản vì lần đầu tiên đi ăn, em và tôi đến đó. Tôi nhớ có lần đi chơi công viên Thủ Lệ mà tôi quên không mang tiền ngại quá không biết làm sao, tôi cảm thấy mình bé lại sau cái nhìn ấm áp của em. Hà Nội trong tôi là nỗi nhớ suốt con đường từ Xuân Thủy đến Hồ Tùng Mậu - nơi đã có hai trái tim luôn hướng về nhau. Và tôi nhớ, trên con phố mang tên Lê Đức Thọ em đã nhận lời yêu tôi cùng lời hứa muốn đi cùng tôi đến suốt cuộc đời.
|
Tôi đến với Hà Nội trước khi quen em, nhưng tình yêu tôi dành cho em nhiều như tôi dành cho Hà Nội vậy (Ảnh minh họa) |
Mình yêu nhau vào những ngày mùa thu em nhỉ? Tình yêu của mình đã đi qua được những mùa hoa sữa ngọt ngào và lãng mạn. Nhưng hạnh phúc thì ngắn ngủi và thay vào đó là nỗi nhớ trải dài. Tôi không đủ niềm tin, không đủ lòng kiên trì để bước đi cùng em đi qua những mùa thu nồng nàn của Hà Nội. Cái tôi của tôi quá lớn, một con người luôn tỏ ra mình thông minh và kiêu gạo phải không em như em thường nói đã không vượt qua được những suy nghĩ của những người thân tôi. Mặc dù em đã luôn bên tôi. Cảm ơn em, tình yêu đầu tiên. Cảm ơn em vì đã yêu tôi mà không tính toán, hay mảy may vụ lợi. Cảm ơn em vì đã yêu tôi mặc dù tôi có lúc đã lừa dối em. Cảm ơn tất cả những gì em dành cho tôi mà ở thành phố gần 8 triệu người này không ai cho tôi được cảm giác như em đã cho tôi. Có lẽ vậy là tốt hơn vì tôi đã chôn chặt trái tim em vào một góc sau của trái tim tôi rồi. Có lẽ bây giờ em đã có một bến đỗ bình yên và quên tôi thật sự nhưng như vậy khiế tôi thanh thản hơn vì tôi có lỗi với em nhiều.
Khi viết những dòng tâm sự này cũng là lúc Hà Nội đang chuyển mùa sang thu rồi hoa sữa còn nồng nàn lắm không em vậy là hai mùa thu xa em rồi. Thu xa em tôi thèm được đi lại trên những con đường nhiều hoa sữa. Vẫn là những con đường đó, nhưng chắc cảm xúc lại khác so với ngày yêu em. Nhẹ nhàng và mỉm cười vì một chuyện tình buồn nhưng lại là tình yêu đẹp trong miền kí ức của mỗi người. Thi thoảng trong dòng suy nghĩ của tôi lại tự hỏi: không biết bây giờ thế em nào, có còn nhớ tôi không? Em có còn thường đi đến những nơi ngày xưa tôi và em thường qua lại để tim tôi? Tôi thật ngớ ngẩn phải không em? Ngớ ngẩn đến mức đánh mất em và bây giờ bước vào tuổi 31 mà tôi vẫn lặng thinh trước những tình cảm khác. Tôi đến với Hà Nội trước khi quen em, nhưng tình yêu tôi dành cho em nhiều như tôi dành cho Hà Nội vậy. Dù sau này khi xa nó, tôi vẫn dành cho Hà Nội một tình cảm đặc biệt, bởi nơi đó có một góc nhỏ của Hà Nội trong tôi. Cảm ơn em Hà Nội của riêng tôi.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét