Bây giờ em có cảm giác rất lạ, ở đâu có anh em đều tìm cách tránh mặt, mà không gặp lại thấy nhớ. Không biết anh có nhận ra sự thay đổi của em từ ngày em bệnh không nhỉ? Em đang tìm cách để quên anh đó, tìm cách để xóa đi tình cảm đơn phương đầu tiên trong đời của một con bé ngang bướng như em.
“
Muốn nói thương anh thật nhiều, muốn nói yêu anh thật nhiều mà lại thôi…” em không thể tiếp tục để tình cảm của mình lớn hơn được nữa anh à. Em nhớ anh muốn phát điên lên được, và em yêu anh nhiều như thế nào anh không biết đâu… Mỗi đêm anh lại xuất hiện trong giấc mơ của em, những lúc không bận rộn bởi công việc, điều làm em suy nghĩ nhiều nhất đó là anh. Nhưng giờ đây em sẽ cố gắng quên anh vì em biết mình có cố gắng thế nào thì chúng ta cũng chỉ bước trên hai con đường song song.
“
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ…
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên”
Hình như em đang làm được, đang dần quên anh, nhưng sao em cứ thấy tiếc nuối một điều gì đó. Em chưa đủ can đảm để nhìn anh, cười đùa và làm việc với anh như một người anh, một người đồng nghiệp... Cũng có thể là em đang dối lòng. Em biết anh chẳng bao giờ đọc được những lời tâm sự này của em đâu, nhưng em cũng chẳng thể hét lên thật to rằng “em nhớ anh” đành chọn giải pháp là tự viết lên tâm sự của chính mình vậy. Anh à, em nhớ anh và cám ơn anh vì tất cả anh nhé!
Em nhớ, nhớ lắm những khoảnh khắc vui buồn mà em đã từng trải qua trong công ty mình, đến giờ phút này cũng đã một năm rồi. Những ngày đầu bước vào ngôi nhà thứ hai của em có vô số những điều mới lạ, khó khăn nhưng em đã cố gắng, đã quyết tâm, bằng tất cả tình yêu với nghề chăm sóc khách hàng em đã làm được. Khi ấy anh chỉ là đồng nghiệp chẳng có gì đặc biệt với em cả, rồi chỉ những điều quan tâm đơn giản nhất anh đi vào trong giấc mơ của em hàng đêm lúc nào em cũng không biết nữa. “
Cộc cằn, đáng ghét” là điều mà em hay mô tả về anh nhất nhưng vì vậy mà anh thật khác biệt, làm em cười thật tươi mỗi khi nghĩ về anh. Và cuộc sống không chỉ là con đường bằng phẳng, em cũng không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần nữa: Khi bị stress công việc, lúc có rất nhiều đảo lộn trong công ty, khi bắt đầu mọi người ganh ghét em từ lúc tiếp nhận một vị trí mới, là những lúc em gục đầu khóc như một đứa trẻ chắc anh vẫn cò nhớ, là những lúc một đứa con gái uống say lấy cơn say để quên đi nỗi buồn, là những lúc em bệnh,… anh đã đến bên em nhẹ nhàng như thế đó. Anh cho em mượn bờ vai để dựa, lau khô những giọt nước mắt của em bằng sự phân tích lý lẽ và trải nghiệp cuộc sống mà anh đã đi qua.
|
Em yêu anh nhiều như thế nào anh không biết đâu… (Ảnh minh họa) |
Em – một đứa con gái mạnh mẽ- cảm thấy mình thật nhỏ bé và cần được che chở. Nhờ có anh em thấy mình mạnh mẽ hơn, nhờ có anh em biết mình còn có thể làm được nhiều hơn thế. Nhưng phải chăng là anh đã dành tình cảm cho em như một người anh trai dành cho đứa em gái nhỏ? Tự dặn lòng “
ai mà anh chẳng quan tâm như thế chứ, cứ xem anh như là anh trai vậy đó nha”… em đã cố nhưng trái tim lại không làm theo lý trí, em không thể xem anh là anh trai khi mà hình ảnh anh lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí em, khi mà công việc của em lúc nào cũng có anh hỗ trợ, khi mà lúc nào anh cũng làm em cười, khi mà lúc nào em khóc anh cũng bên cạnh… Đến lúc này không còn chối cãi gì nữa rồi, em đã yêu anh!
Anh vẫn như vậy, vẫn hay làm em cười, vẫn giúp đỡ em, vẫn nhường nhịn em. Còn em, em không còn như xưa nữa rồi anh ạ, tình cảm của em cứ ngày một lớn dần… sẽ đến lúc nào đó em không thể cười đùa với anh như một đứa em gái nữa vì những sự quan tâm ấy của anh làm em cảm thấy mệt mỏi. Trái tim thì muốn yêu anh, lý trí ngăn cản “
anh chỉ xem em như là một đứa em gái”, còn câu trả lời em tìm mãi nhưng vẫn không có đáp án từ anh… Anh làm em vui, hạnh phúc và ngược lại chính anh lại là người làm em đau lòng. Thế rồi em đã nói hết những tình cảm của mình qua tin nhắn và nhờ anh giúp em quên anh bằng cách anh đừng quan tâm đến em nữa, dù biết rằng thời gian tới sẽ không còn những cái quan tâm nhẹ nhàng của anh nhưng em cảm thấy em đã làm đúng.
Cám ơn anh, người đầu tiên trong đời có thể làm trái tim của một đứa con gái ngang bướng, cứng đầu như em trở nên yếu đuối, cám ơn anh đã cho em biết được cảm giác yêu dù biết rằng có thể tình cảm đó chỉ là đơn phương, cám ơn anh đã nhẹ nhàng che chở, lo lắng cho em, cám ơn anh đã không giận em vì không ít lần gây rắc rối cho anh trong công việc, cám ơn anh vì những câu chuyện làm em khúc khích cười, cám ơn anh vì tất cà anh nhé!
Ngày mai chắc em sẽ mau quên anh thôi vì anh hứa là giúp em rồi mà… phải không anh? Em biết anh sẽ chẳng đọc những tâm sự này của em đâu hoặc có đọc cũng chẳng biết là em viết đâu nhỉ nhưng em thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Hy vọng tất cả mọi người khi yêu một ai đó đừng che giấu mà hãy nói cho người đó biết, đừng giữ trong lòng những yêu thương của mình, bạn nhé!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét