Tôi là con gái út trong một gia đình khá giả. Từ nhỏ, tôi luôn được bố mẹ yêu thương, được anh chị đùm bọc, che chở. Vì chưa bao giờ biết cảm giác đau khổ nên tôi luôn nghĩ rằng, cuộc sống xung quanh mình thật tươi đẹp, ấm áp. Thế nhưng, tất cả những suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi gặp anh, một người con trai khiến tôi không thể nào quên... Một người đã mang đến cho tôi những cảm xúc yêu thương ngọt ngào… nhưng cũng chính anh đã mang đến cho tôi sự đau khổ, hận thù.
Tôi bước chân vào thành phố để lựa chọn cho mình một hướng đi mới, kèm theo là sự quyết tâm học hành thành tài để ba mẹ tôi được vui vẻ, để những người coi thường tôi phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Tôi thi rớt đại học nhưng tôi không buồn vì điều đó. Có ai thi đại học lần đầu tiên cũng được như ý muốn đâu? Với suy nghĩ đó khiến tôi quyết tâm hơn để ôn lại một năm nữa.
Vào một ngày trời nắng nóng, tôi đăng ký ôn thi tại trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh. Hôm đó, tôi đang ngồi ở góc bàn của căng tin trường thì có một chiếc máy bay giấy bay xuống trước mặt mình. Tôi nhìn xung quanh thì thấy anh chỉ vào máy bay đó, ra hiệu đó là thông điệp của anh chuyển tới. Khi tôi mở chiếc máy bay thì thấy một dòng chữ: "Cho anh làm quen nhé!" và anh cũng không quên để lại số điện thoại cho tôi. Tôi không để ý lắm đến điều đó vì cho rằng, đấy chỉ là trò đùa nhất thời của con trai.
Mấy hôm sau, tôi lại gặp anh ở căng tin trường nhưng tôi vẫn giả vờ như không quen biết. Vừa nhìn thấy tôi, anh đã gọi chào nhưng tôi không trả lời mà chỉ im lặng. Không phải vì tôi khinh người mà vì tôi rất nhát, từ trước tới nay tôi cũng rất ít tiếp xúc với con trai.
Tôi đang cúi xuống đọc sách thì bỗng dưng nghe tiếng anh:
- Ê, bạn không nghe mình gọi à? Hay bạn bị keo dán miệng rồi, không nói chuyện được. Hay bạn bị câm vậy?
Vừa nghe thấy câu nói đó, tôi ấm ức vô cùng vì chưa bao giờ gặp phải gã trai nào vô duyên như anh. Tôi đáp trả:
- Tôi không bị câm, cũng không bị điếc. Tôi không thích nói chuyện với một con người vô duyên như anh!
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận rồi vội vàng bỏ đi. Tôi những tưởng mình sẽ không bao giờ bị anh ta làm phiền nữa nhưng mấy hôm sau, tôi đã thấy anh ta kè kè bên tôi làm quen. Và cũng kể từ đó, tôi và anh bắt đầu trở thành bạn bè của nhau.
Khi ở bên cạnh anh, tôi luôn cảm giác vui vẻ, hạnh phúc. Những kỷ niệm một thời hai đứa quen nhau, những buổi hẹn hò ở căng tin trường, những buổi ăn trưa, những lần chúng tôi cùng đi siêu thị, ăn chè… tôi và anh đã có những kỷ niệm đẹp biết bao. Và lần đầu tiên trong đời, tôi được người mình yêu thương nắm tay, được ở bên cạnh anh và trái tim luôn đập loạn nhịp mỗi khi anh nhìn tôi ấm áp.
Tôi quen anh từ khi mới chỉ là một cô bé 19 tuổi lần đầu tiên xa gia đình. Cảm giác không có người thân bên cạnh mỗi lúc bị bệnh khiến tôi tủi thân và khóc rất nhiều. Nhưng từ khi yêu anh, mỗi khi bị bệnh, tôi luôn có anh ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho tôi rất chu đáo.
Tôi và anh đều là người tỉnh lẻ lên thành phố học tập nên khi yêu nhau, hai đứa rất hiểu và biết thông cảm cho nhau. Dù quê của chúng tôi ở rất xa nhau nhưng vì tình yêu, cả tôi và anh đều động viên nhau vượt qua mọi khó khăn trước mắt.
Ngày thi xong đại học, trong khi chờ có kết quả, tôi phải về với gia đình và phải xa anh một thời gian ngắn. Trước khi tôi về, anh có hỏi rằng:
- Nếu như sau này anh thay đổi, em sẽ làm thế nào?
- Cái gì của mình thì sẽ là của mình, còn nếu không phải là của mình thì dù có níu kéo cũng khiến nhau thêm đau khổ. Ông trời đâu cho ai được như ý muốn hả anh? – Tôi cười trả lời anh.
...
Tôi mong chờ gặp lại anh sau bao ngày xa cách. Chưa bao giờ tôi nhớ một ai quay quắt như nỗi nhớ anh. Dường như hình bóng anh đã in sâu vào trong trái tim tôi từ lâu lắm rồi. Vậy mà ngày gặp lại nhau, anh chỉ đứng im lặng như một khúc gỗ ở bến xe, không một lời hỏi han khi nhìn thấy tôi. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, có lẽ do anh đợi tôi lâu quá nên hơi mệt và không muốn nói nhiều.
Thấy anh vậy, tôi cũng không hỏi han anh vội mà lẳng lặng đi theo anh về. Vừa chở tôi đi được một đoạn, anh nói rằng: "Mẹ anh mới lên thành phố thăm anh nên muốn gặp em luôn". Lúc đó, trong tôi cảm giác vui sướng khi nghĩ rằng, có lẽ anh yêu tôi thật lòng nên mới đưa tôi về giới thiệu với mẹ.
|
Tại sao mẹ anh và anh lại có thể đối xử tệ bạc với tôi như vậy? (Ảnh minh họa) |
Tối đó, anh chở tôi sang nhà ăn cơm với hai mẹ con anh. Vừa ăn cơm xong, anh liền kiếm cớ đi ra ngoài, để tôi ở lại nói chuyện với mẹ anh. Khi chỉ có hai người, tôi bỗng sởn da gà khi thấy ánh mắt bà nhìn dò xét tôi từ đầu tới chân… tôi cảm giác như bà đã nhìn thấu hết con người, tâm can tôi. Thấy tôi có vẻ lo sợ, bà liền nói:
- Có ai ăn thịt cô đâu mà cô phải cúi mặt như vậy? Tôi nói thật nhé, cô không xứng với con trai tôi. Nó là con một nên tôi yêu cầu con dâu rất cao. Cô nhìn lại mình đi, một đứa con gái chỉ biết ăn bám lấy con trai tôi, chứ cô chả được cái tích sự gì. Mong cô buông tha cho nó giùm tôi. Từ khi quen cô, nó gặp bao nhiêu là xui xẻo, cô biết không? Nó sắp ra trường rồi, hãy để nó yên. Đúng là đồ con gái không biết liêm sỉ là gì?
Tôi như chết đứng khi nghe được những lời mạt sát của mẹ người yêu mình. Nhưng vì lòng tự trọng, tôi không cho phép mình được rơi nước mắt mà tôi cố gắng bình tĩnh để đứng dậy chào bà ra về.
Trên đường về phòng trọ, tôi như một đứa con gái mất hồn. Từ lúc nói chuyện với mẹ anh đến khi đi trên đường, tôi không hề có một chút cảm xúc nào… nhưng chỉ khi về với căn phòng trọ, đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo, tôi đã không thể nào cầm được những giọt nước mắt tủi nhục. Từ nhỏ tới giờ, tôi chưa bao giờ phải nghe những lời nói nặng nề từ bố mẹ mình… vậy mà người phụ nữ ấy, người đã sinh ra người yêu tôi lại có thể nói những lời lẽ xúc phạm, mạt sát với tôi như vậy?
Dù rất uất ức khi bị mẹ anh coi thường nhưng vì tình yêu lớn lao dành cho anh, tôi muốn bình tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện. Tôi không muốn đánh mất tình yêu của mình chỉ vì những lời nói ác ý của mẹ anh.
Vài ngày sau, chúng tôi gặp nhau ở trường. Anh đã gọi tôi ra và nói rằng: "Mẹ anh thì có một nhưng bạn gái thì không có người này sẽ có người khác. Mẹ nuôi anh từ nhỏ, chứ bạn gái đâu có thể nuôi được anh? Anh xin lỗi… ngoài em ra, anh cũng có một người con gái khác. Bọn anh yêu nhau đã được mấy năm rồi. Cả anh và cô ấy đều hứa hẹn với nhau rằng, chờ ngày anh ra trường, bọn anh sẽ làm đám cưới. Em đừng bám theo anh nữa. Mẹ anh không thích em và điều quan trọng nhất là bạn gái anh sẽ hiểu lầm. Hy vọng em giữ thể diện cho mình một chút".
Tôi đã thực sự sốc khi nghe được những lời "
dằn mặt" cùng với những "
yêu cầu" của anh. Lúc đó, tôi chỉ muốn cười thật lớn cho cái sự "
kiêu ngạo" của anh… nhưng sao tôi lại không thể nói được điều gì? Tại sao lại có chuyện nực cười như vậy? Tại sao anh theo đuổi tôi bấy lâu nay, để giờ đây anh lại cho rằng, tôi là một người con gái không biết liêm sỉ, một kẻ bám đuôi anh?
Tôi đã suy sụp suốt một thời gian khá dài nhưng nhờ có bạn bè, người thân luôn ở bên cạnh động viên, an ủi đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Khi suy nghĩ lại mọi chuyện, tôi tự hỏi mình, tại sao phải đau khổ vì một người đàn ông tồi tệ và nhu nhược như vậy? Tại sao phải hối tiếc khi người ta đã phũ phàng, coi thường tình cảm của mình trong suốt thời gian qua? Dù rất yêu anh, trân trọng những kỷ niệm trong suốt thời gian bên anh... nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép bản thân được yếu lòng trước một người đàn ông tệ bạc như anh nữa...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét