Em à! Giờ này em đang làm gì, em có khỏe và nhớ đến anh không?
Em có biết được rằng nửa tháng qua anh thế nào không? Anh phải nói vẫn bình thường để em không còn phải lo lắng cho anh.
Em có biết được rằng trong những ngày xa em, anh nhớ em nhiều lắm không? Có lẽ rất nhiều người sẽ cho anh là người không bình thường khi em thì không còn nhớ đến anh, không còn muốn nhắn tin cùng anh nữa, không còn muốn nhắc tên anh trong cuộc đời nữa. Nhưng anh thì vẫn nhớ vẫn yêu vẫn thương em nhiều lắm. Nhiều người bạn của anh đã bảo anh là “thằng điên” khi biết những hành động của anh như thế.
Nhưng người ta đâu có biết anh đã yêu em nhiều như thế nào đâu. Trước lúc yêu em thì gia đình anh là nhất, là trên hết nhưng khi yêu em rồi thì anh dành tình cảm cho em thật nhiều và em giữ vị trí thứ nhất trong trái tim anh. Anh yêu em hơn cả bản thân anh và gia đình anh, ngày trước mẹ anh là nhất, giờ em là nhất.
Em à! Tình yêu mình đã dành cho nhau gần 4 năm, đúng hơn là 3 năm 10 tháng, không lẻ một ngày. Thời gian đó không dài nhưng cũng không ngắn đúng không em? Gần 4 năm qua mình có bao nhiêu là kỷ niệm, vui có và buồn cũng nhiều. Có lẽ buồn nhiều hơn vui, vì anh và em ở cách nhau gần 1000km. Khoảng cách đó không cho phép anh được gần bên em nhiều như người khác được. Mình chỉ gặp nhau vào dịp hè, dịp Tết, hay những lúc anh tiết kiệm được tiền và được nghỉ nhiều ngày anh về thăm em.
Anh và em cứ yêu nhau bằng tình yêu trong sáng của mối tình đầu từ thời mình học cấp III, rồi nó lớn dần lên khi chúng mình bước vào thời sinh viên. Tình yêu của em dành cho anh thật lớn lao, làm anh không thể nào quên được vì tình yêu đó đã làm cho anh có động lực học thật tốt cho tới năm thứ 3 ĐH. Nhiều bạn bè của em và anh đều ngưỡng mộ tình cảm chân thành mà mình đã dành cho nhau suốt thời gian qua. Anh càng thấy hạnh phúc hơn khi cả gia đình em và anh đều quý mến chúng mình và không phản đối chuyện tình cảm của đôi ta. Chính vì vậy mà chúng mình đã từng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Ở đó em và anh sẽ sống hạnh phúc cùng nhau, em và anh cùng nấu ăn, buổi tối sau khi mình ăn xong, em làm việc nhà, anh sẽ dạy con học… đó là những điều hạnh phúc nhỏ nhoi của chúng mình. Nhưng…
|
Anh sẽ buông tay để em làm theo sự lựa chọn của mình (Ảnh minh họa) |
Thời gian mình xa nhau cũng được tính bằng thời gian anh đi học ĐH, mình không được ở gần nhau nhưng chưa có lúc nào anh ngừng yêu em cả. Anh chưa bao giờ ngừng nhớ về em. Trong thời gian mình xa nhau biết bao sống gió đã xảy ra. Anh không biết vì cái tôi trong em hay trong anh quá lớn và không thể bỏ qua để thông cảm và chia sẻ cùng nhau, cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó nhất khi mình chưa được ở gần nhau. Anh không biết được rằng những việc anh làm như thế lại làm em buồn, lại làm em thấy chán và tẻ nhạt. Nhưng anh biết lam gì nữa đây? Yêu em trong xa cách thì anh chỉ biết nhắn tin quan tâm em mỗi ngày. Lâu lâu mới gọi điện thoại về cho em một lần được vì mình sinh viên nghèo mà em. Với lại ngày trước em không dùng điện thoại hai sim thì làm sao anh gọi nhiều được. Giờ đây khi em mất điện thoại, anh đưa điện thoại của anh cho em dùng, còn anh dùng điện thoại cũ chỉ nhắn tin thôi, không gọi được. Anh cũng vì thương em, thương mẹ em nên anh đành phải chờ lúc anh nhận học bổng mới mua điện thoại mới, lúc đó sẽ gọi cho em được. Em ơi chả lẽ yêu em anh không có quyền được ghen khi em đang có người theo đuổi, và đã có lúc em nhắn tin với người ta ngọt ngào hơn tin nhắn em dành cho anh.
Anh biết tình cảm sẽ không thể bền lâu nếu không có sự cố gắng từ cả hai người vì vậy anh sẽ buông tay để em làm theo sự lựa chọn của mình. Cho dù sau này thế nào đi nữa anh không trách em đâu. Anh mong em suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Em à, khi nào trái đất ngừng quay thì anh mới hết yêu em. Anh sẽ vẫn yêu vẫn đợi em.
Cầu chúc em được hạnh phúc, thành công trong cuộc sống.
Tạm biệt em, bé ngốc, mẹ gấu,… người anh yêu thương nhất!
***
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét