Anh à, lúc này đây em không biết mình đang nghĩ gì nữa, trong em giờ này là những suy nghĩ rất khó hình dung và phức tạp... nhưng suy nghĩ ấy chỉ tập trung duy nhất về một người.
Mình quen nhau cũng được mấy tháng rồi anh nhỉ? Chưa quá dài nhưng cũng đủ để một người sâu sắc như anh hiểu về một con bé ngốc nghếch và trẻ con như em đúng không ạ? Em nhớ rất rõ lần đầu tiên mình nói chuyện với nhau, lúc đó em đang gặp khó khăn và mệt mỏi trong chuyện tình cảm... Em - một con bé bướng bỉnh và tự lập, đã xác định rằng sẽ không để chuyện tình cảm ảnh hướng tới việc hoc hành. Trong suốt thời gian đi học em luôn tự hào với bạn bè vì điều đó, vậy mà em lại mủi lòng trước người con trai ấy. Có lẽ dù mạnh mẽ đến thế nào thì em vẫn là một đứa con gái, vẫn cần một bờ vai để dựa dẫm, cần một nơi để đặt niềm tin và hi vọng...
Chính vì thế mà dòng thông điệp của em trên mạng là "cần một người biết lắng nghe và chia sẻ", cũng nhờ đó mà em với anh quen nhau. Lúc đầu em chỉ nghĩ những người bạn trên mạng chỉ để nói chuyện cho vui, vì sẽ không bao giờ gặp mặt nhau, không bao giờ biết về nhau nên có kể những chuyện bí mật cũng không sợ bị tiết lộ với người khác. Em đã tâm sự với anh cũng dựa trên những suy nghĩ đó, nhưng rồi càng nói chuyện với anh nhiều, em càng cảm nhận được ở anh sự chân thành và chín chắn. Anh đã lắng nghe những suy nghĩ của em, thậm chí là những việc rất trẻ con như em mua một cái áo mới hay có người con trai nào đó tỏ tình với em... Chắc là quen em nhiều khi anh cũng thấy mệt lắm đúng không ạ, tại vì em nói quá nhiều mà. Những câu chuyện không đầu, không cuối nhưng anh em mình vẫn nói chuyện cả tiếng đồng hồ mà không chán. Rồi em không biết là do thói quen hay cảm giác gì đó nhưng em đã bắt đầu chờ tin nhắn của anh, chờ được nói chuyện với anh, một người con trai em chưa từng gặp mặt, nhưng đã cho em tìm lại được niềm tin trong cuộc sống.
Nụ cười đã trở lại trên môi em và em đã học cách bằng lòng với những gì mình đang có, em cũng không còn bị ảnh hướng bởi những chuyện tình cảm vớ vẩn nữa. Một thời gian mình không liên lạc với nhau, em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng sau đó áp lực từ việc học hành và thi cử đã làm em tạm quên đi hình ảnh của anh. Anh vẫn hay hỏi em là vì sao em có nhiều người theo đuổi nhưng em không yêu ai cả? Câu trả lời đơn giản nhưng em chưa từng nói với anh, đó là vì trước khi gặp anh em đã mất niềm tin ở con trai, còn khi quen anh rồi, khi em đã tìm lại được niềm tin thì em đã không thể dành cảm giác cho người con trai nào khác ngoài anh nữa... Dù không biết mình có gặp nhau hay không, có là gì của nhau hay không nhưng em vẫn hi vọng. Thế nên em từ chối tất cả những người con trai đến với em chỉ để dành niềm tin cho một người con trai chưa từng gặp mặt. Em chẳng dám nói điều đó với ai vì em sợ mọi người lại cười và chê em ngốc, nhưng không thể làm khác được vì tình cảm là chuyện của trái tim mà em thì lại quá đa cảm. Lúc đó em nghĩ nếu sau này mình không gặp lại, em sẽ vẫn xem anh như một người em đã từng yêu.
|
Dù ở bất kì nơi đâu thì em cũng cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ vì được ở bên cạnh anh (Ảnh minh họa) |
Và rồi mình cũng đã gặp mặt nhau khi anh về làm việc ở Việt Nam. Sau lần gặp đầu tiên ấy mình đã đi chơi với nhau thường xuyên hơn, anh bảo anh phải trả nợ cho em vì trước đây khi ở nước ngoài anh đã từng hứa mà chưa làm được. Thành phố Vinh như in bóng của hai đứa mình, từ những quán nước chè bên cổng trường Đại học cho đến những quán cà phê sang trọng giữa thành phố hay những quán ăn nhanh bên lề đường. Dù ở bất kì nơi đâu thì em cũng cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ vì được ở bên cạnh anh. Nhưng hạnh phúc ấy quá mỏng manh và yếu ớt khi em quyết định nói ra tình cảm của mình cho anh biết, lúc đó em nghĩ dù anh có chấp nhận nó hay không thi em cũng sẽ nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Rồi anh im lặng và không trả lời. Và một tuần nay anh đã không còn liên lạc với em nữa, em không thể hiểu được lí do nhưng em hiểu chắc là anh không cần em nữa.
Giờ đây em chỉ muốn cảm ơn anh rất nhiều vì những gì anh đã dành cho em, cảm ơn anh vì đã lắng nghe em nói, cảm ơn anh vì đã đến bên em khi em gặp khó khăn nhất và cho em thêm niềm tin va sức mạnh để em vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Và sau đó là một lời xin lỗi, em xin lỗi vì đã làm phiền anh, xin lỗi vì đã làm anh phải lo lắng cho em. Có thể đây là lần đầu tiên em nói những lời này và nếu anh đọc được anh sẽ lại mắng em ngốc hay thần kinh gì đó, nhưng đây là những lời thật lòng của em, anh hãy vui vẻ nhận nó nhé.
Anh hãy cố gắng sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé, và cũng đừng lo cho em. Khi nào nhớ anh em sẽ đạp xe đi dạo, em sẽ ngồi ở một nơi nào đó yên tĩnh để ngắm mặt nước yên bình và ánh đèn thành phố mờ ảo, em sẽ nghe nhạc thật to để những suy nghĩ và hình ảnh của anh trong em tạm lắng xuống, và em sẽ cố gắng học thật tốt để những người em yêu thương không phải thất vọng, để hi vọng sau này được gặp lại anh.
Một lần duy nhất cho em được nói với anh rằng: em nhớ anh, nhớ nhiều lắm HẬU ơi!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét