Lời thét gào trong gió
Anh hờ hững những ngày qua… có biết?
Một người đang ngồi đếm kỷ niệm xưa?
Gom nỗi nhớ trong muôn ngàn trang viết
Rồi rụi thiêu những ước vọng, mong chờ
Níu giữ làm gì khi tình không là thơ
Câu thơ gãy giữa hai lòng xa cách
Con suối chảy tình anh - nay hoá thạch
Thành lặng thinh, tàn nhẫn, không lời.
Ai ngoái lại nhặt về cho tôi kỷ niệm rơi?
Cái trong sáng, vô tư thời con gái?
Con tim vỡ trong mối tình khờ dại
Người ra đi mãi mãi chẳng quay về.
Anh đốt lời hẹn thề như đốt những đam mê
Của ngày xưa - thành tro tàn vụn nát
Tôi dốc cạn chén tình đời đen bạc
Thành kẻ say!
Đi tìm anh!
Tôi gọi, tôi thét gào…
Và gió đã cuốn bay
Tiếng gào thét trong chiều hoang chới với
Gió cũng vô tình như anh một thời nông nổi
Nhưng muôn đời gió chẳng có trái tim
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét