Chúng tôi quen nhau trong một dịp thật tình cờ. Em là một cô gái đến từ Kinh thành Huế, được công ty cử vào Nam 6 tháng để thăm dò thị trường du lịch đầy tiềm năng tại Thành phố Biển, tôi đang công tác trong một cơ quan nhà nước. Ngày ấy cơ quan tôi tham gia “Hội diễn văn nghệ quần chúng”, qua một người quen thì em được mời hỗ trợ đội văn nghệ với vai trò là cộng tác viên, em còn trẻ nhưng đã theo đuổi và khá thành công với dòng nhạc quê hương, đất nước. Tôi đã mê mẫn giọng ca mộc mạc mà sâu lắng để rồi thầm yêu em lúc nào không biết… Sau đêm diễn hôm đó thì tôi đã “
xung phong” chở cô “
ca sỹ” về nhà, quả nhiên trời không phụ người có lòng, chiếc xe tôi có lẽ cũng hiểu ý chủ của nó nên đang chạy thì bị vỡ lốp, trước sự cố bất ngờ này quãng đường vô tình lại trở nên dài và tạo thêm cơ hội để câu chuyện của tôi với em được dài hơn. Với cách nói chuyện hài hước và dí dỏm của mình thì tôi cũng nhanh chóng tạo được thiện cảm với người đẹp.
Sau tối hôm đó được biết em chỉ một mình nơi đất khách quê người nên tôi thường xuyên ghé đến hỏi thăm và động viên, rồi những lần gặp gỡ cũng nhiều hơn… Vào mỗi buổi chiều tan sở tôi vẫn thường chở em đi dạo biển và ngắm hoàng hôn, chia sẻ với nhau về gia đình, công việc, rồi những bữa ăn sáng vội vàng để cả hai phải đi làm... Thế là chúng tôi yêu nhau, trớ trêu thay đây cũng là thời điểm em chuẩn bị hết quá trình công tác. Khoảng thời gian bên nhau thật ngắn ngủi để cả hai có thể hiểu hết về nhau, tôi không thể níu kéo để giữ em lại miền đất của mình vì tôi biết tương lai, sự nghiệp đang rộng mở với em ở Huế và còn cả gia đình cũng đang đợi em về.
|
Tôi không thể níu kéo để giữ em lại miền đất của mình (Ảnh minh họa) |
Chiều hôm đó sau khi em sắp xếp bàn giao mọi việc xong, tôi lại chở em trên chiếc xe cọc cạch hay “
sinh tật” nhưng đầy “dễ thương” ấy đến nơi hai đứa vẫn ngồi để ngắm biển. Biển vẫn lộng gió và quang cảnh nơi đây vẫn đẹp và thơ mộng như mọi ngày nhưng lòng người thì nặng trĩu nên cảnh vật bỗng trở nên buồn và ảm đạm quá. Chúng tôi ngồi bên nhau mà không nói được câu gì, nhìn về nơi xa xăm ánh mắt em buồn rười rượi, ánh mắt em vẫn như thế “dịu dàng pha lẫn trầm tư” như chính con người của xứa Huế mộng mơ, tôi hiểu được cảm xúc của em giờ này và có lẽ em cũng vậy. Em chợt hỏi tôi “
Sao hôm ni biển buồn rứa anh?”, thoáng chút bồi hồi tôi đáp lại “
Có lẽ biển buồn vì sắp phải xa một người”, người em khẽ run run “
Ri là lần đầu tiên em đến Vũng Tàu nhưng em không muốn nơi ni là Thành phố buồn đối với em”, nén lại xúc động tôi nắm lấy tay em và ôm bờ vai nhỏ bé. Em úp mặt vào ngực tôi và khóc như chưa từng được làm điều này, trái tim tôi như tan chảy khi nước mắt em đã thấm ướt ngực áo mình, tôi biết nói gì bây giờ? Cả hai cùng ôm nhau khóc trong tiếng sóng biển đua nhau vỗ ầm vang vào thành bờ…
Và chúng tôi xa nhau từ đó, những cánh thư cũng phai nhạt dần, em và tôi đều phải lo cho công việc của mình nên thời gian để nghĩ về nhau cũng ít đi. Đến bây giờ sự nghiệp và mọi thứ tôi đều đã có nhưng tôi vẫn day dứt một nỗi niềm, nếu ngày đó tôi dũng cảm níu kéo tình yêu mình ở lại thì có lẽ mọi chuyện đã khác? Sở dĩ tôi không dám làm điều đó vì khi ấy mọi thứ tôi vẫn chưa ổn định, có lẽ đó là suy nghĩ ấu trĩ nhất mà tôi từng quyết định. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi có được một món quà vô giá trong quá khứ, những cảm xúc mà có lẽ mãi mãi tôi không bao giờ có lại được.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét