Còn gần 3 tuần nữa là đến sinh nhật của em anh ạ. Đã năm lần sinh nhật luôn có sự hiện diện của anh dù có lúc anh không thể có mặt. Lần đầu chỉ là tin nhắn “Sài Gòn đang làm gì đó Sài Gòn ơi” vào đúng ngày sinh nhật nên em thấy vô cùng thích thú rồi từ đó chỉ là những tin nhắn qua nhắn lại và cuối cùng là em đã từ bỏ cuộc chơi để mãn nguyện về bên anh. Sau đó vào dịp sinh nhật mỗi năm anh luôn mang đến cho em nhiều bất ngờ thú vị và em luôn hạnh phúc vì điều đó.
Đối với em, ngày sinh nhật là một ngày đặc biệt như thế vì không chỉ ngày của riêng em mà còn là ngày chung của đôi ta nữa.
Nhưng sinh nhật năm nay, em không muốn anh tổ chức gì cả, không tiệc tùng, không bạn bè mà hãy cho em được ước một điều: chúng mình đi KHÁCH SẠN anh nhé.
Thật sự em không ngờ cuộc sống gia đình lại khó khăn và nhiều chông gai đến như vậy. Chẳng lẽ yêu nhau nhiều như thế mà vẫn không thấy hạnh phúc sao anh? Hạnh phúc thật sự là gì? Anh đã từng khẳng định anh yêu em nhiều hơn yêu bản thân anh, rồi không ai yêu em nhiều như anh đã từng yêu em, anh đã hi sinh rất nhiều vì em… có phải đó chỉ là viễn cảnh mà giờ em mới nhận ra không anh? Mới đồng hành trên con đường hạnh phúc gần 6 năm thôi mà em có cảm giác chúng ta sắp đi trên hai con đường song song rồi, có chăng chỉ còn lại điểm chung là trách nhiệm đối với con cái mà thôi.
|
Nếu còn một chút tình yêu thì ngày ấy mình đi khách sạn anh nhé (Ảnh minh họa) |
Bản chất của anh nói chung là rất tốt: có trách nhiệm với gia đình, nghĩa hiệp với bạn bè, luôn hết lòng vì người khác và đặc biệt anh rất được nhiều người yêu quý. Em lấy làm tự hào và hãnh diện vì điều đó. Nhưng trong lòng em, anh luôn là những dấu hỏi lớn. Có phải anh đã sai lầm khi chọn em làm vợ? Hay em đã làm sai điều gì? Để cuối cùng cuộc sống của chúng ta bế tắc đến thế này. Nhiều khi nhớ anh, muốn gọi điện để được nghe giọng nói ấm áp của anh thì giờ đây em phải tìm lí do thật chính đáng mới được gọi điện vì anh nói rất bận, không có thời gian nói chuyện nhưng em được biết anh dư đủ thời gian để uống cà phê, để chơi bi-a và nhậu nhẹt với bạn bè. Thậm chí có khi anh đi công tác ngoại tỉnh cả tuần mà lúc anh đã ngồi trên xe đi rồi em vẫn không hề hay biết. Anh luôn tự tính toán và làm hết mọi việc mà không cần bàn bạc với em. Mọi việc anh làm dù tốt hay xấu thì em luôn là người biết sau cùng và do người khác nói chứ không phải là anh. Em cũng là người có hiểu biết mà hay em chỉ là cô ôsin biết đẻ con cho anh mà không hề mất đồng tiền thù lao nào?
Thật sự em vừa trông chờ vừa lo sợ mỗi khi anh đi công trình về. Trông được nhìn thấy anh, được thấy các con vui chơi cùng anh, được thấy ngôi nhà ấm áp tiếng cười và muốn được anh ôm vào lòng để được nghe câu nói “
quen thuộc” “
anh yêu em” (dù lâu lắm rồi không còn như thế). Nhưng em sợ nhất mỗi khi đêm về, nằm bên anh mà giống như nằm bên “
khúc gỗ”, chạm vào người lúc nào cũng kêu mệt, có khi cả tháng ngủ cùng nhau mà em không “cưỡng bức” là anh cứ quay lưng lại và ngủ ngon như thường. Đêm nào nước mắt em cũng lăn dài sao thấy ngủ với chồng mà lại “khó ngủ” đến thế, có khi còn thấy nhục nhã, ê chề khi anh đang tâm gạt phắt cách tay mà em vòng sang ôm anh. Phải chăng cuộc vui tàn rồi? Phải chăng anh đã không còn cảm xúc nữa với vợ? Cuộc sống gia đình là vậy ư? Vậy em luôn cố gắng để trở thành người vợ, người mẹ tốt và có thể tự tin nói rằng mình đã làm được điều mà anh từng mong ước là “
yêu anh hôm nay nhiều hơn hôm qua” để mà làm gì khi đổi lại đó là tỉ lệ nghịch tình cảm anh dành cho em, nó bắt đầu nhạt nhoà mà em không thể nắm bắt được. Ước gì tình yêu vẫn như thế và lòng người không đổi thay.
Anh còn yêu em không? Yêu như thế nào? Nếu còn một chút thì ngày ấy mình đi khách sạn anh nhé. Em muốn mình trở lại là người tình bé nhỏ mà thôi.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét