Vậy mà đã gần 3 năm anh không còn có em - khoảng thời gian anh chỉ biết lấy công việc để quên đi quá khứ. Em còn nhớ không? Ngày đầu tiên anh gặp em là một đêm mưa tầm tã, một đêm định mệnh làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh. Anh choáng ngợp với những cảm xúc. Em trước mặt anh thật thân quen và gần gũi biết nhường nào. Những câu chuyện đời thường đã đưa mình lại gần nhau hơn, và anh biết tim anh đang xao động. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại làm tim anh thổn thức, một cuộc hẹn đến chơi nhà anh đã được em đồng ý.
Chiều hôm đó anh đã cố gắng về sớm để chuẩn bị đón tiếp. Đi cùng em là cô bạn của cả anh và em (cũng là bà mai em nhỉ). Câu chào hỏi của anh là cây đàn ghi ta và nhạc phẩm Chút kỉ niệm buồn. Tình cảm của anh dành cho em thật sự rất đơn giản (vì anh đang là sinh viên mà). Những lần hò hẹn sau càng làm mình gần nhau hơn và hạnh phúc đã đến khi em chấp nhận tình cảm của anh. Anh biết nói sao đây? Có lẽ không từ ngữ nào diễn tả được hạnh phúc anh đang có, em yêu anh và đó không phải là mơ.
Một tháng nghỉ hè là quá ngắn khi tình yêu của đôi mình vừa chớm nở, anh phải chấp nhận xa em gần 100 cây số để xuống Đồng Nai nhập học. Mỗi tuần anh cố gắng về một lần để gặp em cho thoả nhớ nhung. Ôi! Khoảng thời gian đó sao mà dài thế. Tình yêu của chúng mình cứ lớn dần theo những ngày tháng xa cách. Cũng không ít lần chia tay nhưng sức mạnh tình yêu đã đưa hai đứa về bên nhau.
|
Anh mong em hạnh phúc - điều mà anh không có cơ hội dành cho em (Ảnh minh họa) |
Rồi anh ra trường, biết bao lo toan trong cuộc sống đã làm anh không còn quan tâm em như trước. Những hiểu lầm cũng ngày càng nhiều hơn và cái gì đến đã đến. Anh ra Nha Trang làm công trình và mình không còn liên lạc.
Anh biết xa nhau là do anh. Em là con gái, không thể đợi chờ trong vô vọng. Ba tháng sau ngày anh ra Nha Trang, lòng anh tan nát khi biết tin em sắp sang ngang. Anh kêu gào trong vô vọng. Giọt nước mắt không ít lần rơi giờ lại lăn trên má anh. Anh đã mất em thật rồi. Niềm tiếc nuối, ân hận muộn màng không thể mang em trở lại. Khi yêu em anh đã từng nói "
mưa cũng là một niềm hạnh phúc" vậy mà giờ đây mưa lại mang đến cho anh niềm đau.
Sài Gòn cho anh được biết em, có em, rồi lại mất em mãi mãi. Anh không đổ lỗi duyên số, anh chỉ trách mình không đủ chín chắn để nuôi sống tình yêu. Mãi mãi trong anh hồi ức không thể xoá nhoà về em.
"
Lần đầu ta gặp nhỏ trong nắng chiều bay bay. Ngập ngừng ta hỏi nhỏ, nhỏ bảo nhỏ không tên..."
Huyền em! Nếu một ngày em đọc được những dòng này thì hãy vì thế mà sống thật tốt, bên em luôn có hai người đàn ông yêu thương em. Anh mong em hạnh phúc - điều mà anh không có cơ hội dành cho em. Yêu và nhớ em nhiều!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét