Em gặp anh trong một diễn đàn xa lạ, bỗng chốc buồn, bỗng chốc vui và yêu anh. Yêu nhau đã được 2 năm nhưng đây là lần đầu tiên mình gặp mặt, lòng em rộn ràng, tươi vui và có chút gì đó ngượng ngùng.
Tuyến xe Phương Trang dần lăn bánh đưa em gần anh hơn. Xe cứ đi… Lòng em xao xuyến bồi hồi khi đặt chân xuống thành phố Sài Gòn xa lạ, thành phố có anh đang đợi chờ. Nhìn trong nhà xe nơi anh ngồi đó, lòng em vui sướng ngập tràn. Và em biết, anh là có thật, em đang đứng trước mặt anh, nhìn thấy anh – người yêu của em.
Những tháng ngày bên nhau, đối với em là những tháng ngày thiêng liêng nhất trong cuộc đời. Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu chờ mong cuối cùng cũng thành hiện thực… Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em đưa em đi qua từng con phố trong buổi chiều mưa bay. Em cố giữ thật chặt bàn tay ấm áp ấy mà thấy lòng mình đong đầy hạnh phúc, tưởng như trong mơ nhưng đó là sự thật.
Từng hạt mưa nhẹ bay trên đường, anh nắm tay em qua những con phố dọc theo từng dãy nhà trong làn gió lùa qua. Ngồi nơi công viên trò chuyện, nắm tay anh em thực sự hạnh phúc, bàn tay bé nhỏ của em nằm gọn trong bàn tay anh, em như thấy anh là cả bầu trời ngàn sao lung linh diệu kỳ, tươi mới. Lúc đó em nhận ra rằng, bầu trời của em chính là anh. Anh yêu ạ! Ước gì mình được gần bên nhau, được yêu thương nhau như những ngày vừa qua.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba em bất giác giật mình, vừa buồn vừa vui đan xen làm em khó nghĩ, vui vì bên nhau thật hạnh phúc, buồn vì mình phải sắp xa nhau… Ngày thứ tư, em ngập tràn trong hạnh phúc, được cùng anh xem bộ phim thật hay, em bỗng thấy mình bé nhỏ khi cứ nắm chặt lấy tay anh không buông.
Suốt những chiều gặp nhau là những chiều trời đổ cơn mưa rào vì em quen anh trong một chiều mưa bụi. Bao nhiêu giọt mưa rơi xuống là bấy nhiêu nỗi buồn ứ đọng trong lòng em vì em biết đó là ngày cuối cùng mình được ở bên nhau. Em muốn hình ảnh anh không bao giờ phai nhạt trong tâm trí em.
Đêm cuối cùng, em khóc trên vai anh, anh không biết em buồn như thế nào đâu mà giờ viết lại nước mắt vẫn cứ chực chờ trào tuôn. Nước mắt em nóng hổi lăn dài trên má. Lúc ấy, với em bầu trời như sụp xuống để ngăn cách đôi ta, em cố mình ôm anh thật chặt để không bao giờ lạc nhau. Anh hát em nghe những bài chia tay, lòng em đau như cắt, em chỉ muốn thời gian dừng lại để mình được ở mãi bên nhau dài lâu. Bao nhiêu giọt nước mắt là bấy nhiêu nỗi lòng khó nói hết của em. Em biết nước mắt anh cũng rơi và em lại càng yêu anh, không muốn rời xa anh nhiều hơn bất cứ lúc nào hết.
Em sợ trời sáng, em sợ tới ngày mai vì ngày mai mình sẽ phải xa nhau như 2 năm trước nhưng em đành bất lực để thời gian đi qua. Em luôn nghĩ rồi ngày mai ai sẽ ở bên em, yêu thương chiều chuộng em, ai sẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em, ai sẽ ôm em vào lòng mỗi tối... Em buồn và rất bâng khuâng!
|
Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời này và đã yêu em! (Ảnh minh họa) |
Rồi ngày chia tay cũng đến, lòng em quặn thắt. Em muốn giây phút ấy là mãi mãi nhưng biết làm sao được, ngồi trong nhà chờ em không dám nhìn anh mà nhìn vào phía vô tận, nước mắt em lại rơi. Chuyến xe đưa em rời xa anh cũng đến, em ôm anh lần cuối cùng mà chẳng muốn buông tay. Bước lên xe, em cố đứng lại nhìn anh lần cuối, anh bước lên chiếc taxi màu xanh, màu của niềm tin yêu và hy vọng, em tin chắc mình sẽ lại được gặp nhau. Khuất bóng anh, xe từ từ lăn bánh như kéo hết tất cả kỷ niệm đôi ta về trong em, em khóc nức nở, nghẹn lên trong từng tiếng nấc. Xe chạy qua những nơi mình đến, kỷ niệm ùa về, hình dáng anh cứ chập chờn trước mắt em. Suốt tuyến đường, một mình em đơn vắng, cảm giác trống trải nhớ nhung cứ lần lượt quay về. Em đã khóc!
Em cố giữ hơi ấm của anh trong chiếc áo gió mà đêm cuối cùng anh mặc để em biết rằng anh đang ở bên và theo sát em. Chuyến xe ấy đưa khoảng cách đôi ta trở về vị trí bắt đầu nhưng tình yêu chúng mình thì không như vậy phải không anh?
Để rồi hôm nay ngồi lại một mình, bao nhiêu ký ức chợt ùa về lạnh ngắt. Anh đã rời xa em thật rồi. Em biết chẳng bao giờ mình gặp lại nhau trên đường đời tấp nập. Em đã từng đưa bài viết “mãi mãi offline” với một câu đề từ “Hy vọng người mình yêu thương nhất trên đời mãi mãi không bao giờ offline” nhưng mỗi ngày em lên yahoo đợi chờ, nick anh vẫn không hề sáng mà cứ mãi mãi offlne như thế.
Rồi mai đây ai đưa em đến cuối cuộc đời... em bâng khuâng tự hỏi và biết chắc chắn rằng, anh chẳng thể là người ấy nữa. Em nhớ tất cả về anh, về mối tình đầu, về những ngày hạnh phúc. Rồi mai đây, ai sẽ là người nắm tay em vào giảng đường đại học để thực hiện ước mơ đôi ta, tại sao anh lại không giữ lời hứa?
Anh ra đi, trái tim em đau nhói từng ngày. Lẽ ra được đỗ đại học em sẽ rất vui nhưng đó mãi mãi là niềm vui không bao giờ trọn vẹn, mỗi đêm qua đi, hình bóng anh lại quay về trong ký ức nhưng em không còn nước mắt để khóc nữa. Em biết ngày mai cuộc sống của em đã mất đi một nửa nhưng em tin ở đâu đó hằng ngày anh vẫn dõi theo từng bước chân em đi, từng nụ cười trong đôi môi em hé mở. Phải không anh?
Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời này và đã yêu em! Chắc chắn chẳng bao giờ mình gặp lại nhau nhưng em vẫn sẽ chờ, em không biết mình đang chờ một điều diệu kỳ xảy ra chăng?
Nắng có về không trong mùa đông lạnh giá
Nắng có mỉm cười trong câu hát ngân nga?
Nắng ơi sao hẹn chiều không tới
Để mưa buồn hát mãi bản tình ca!
Your lover.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét