Tôi nhớ rằng trong suốt 7 năm qua em chưa bao giờ nói rằng em yêu tôi hay em có chút tình cảm gì đối với tôi, vậy mà sao tôi vẫn nhớ em? Nhớ như ngày nào, ngày nào đó em là mối tình đầu của tôi – một mối tình đơn phương vô vọng thuở học trò. Tôi những tưởng rằng thời gian sẽ phôi pha bóng hình của em nhưng tôi đã sai lầm. Thời gian làm cho tình yêu của tôi dành cho em càng in hằn trong trái tim tôi, và có lẽ chẳng bao giờ phôi phai.
Ngày ấy tôi dành cho em một tình yêu ngây dại và nồng nhiệt em có biết không D, tôi yêu em ngây thơ và dại khờ đến nỗi không biết rằng em và một người bạn của tôi, là – những – kẻ - yêu - nhau. Giờ đây em có biết rằng tôi và B là hai người bạn thân nơi đất khách quê người, dù thế bao nhiêu lần gặp B hay uống rượu với tôi vẫn lảng tránh nhắc đến em, phải chăng để cố quên em? B giờ đã qua bao nhiêu mối tình từ khi chia tay em và giờ đây có lẽ đã sắp cưới vợ em có biết chăng? Ngày nào tôi cứ ngỡ tình yêu là vĩnh cửu nên tôi nguyện xa rời em để tình yêu em dành cho B là trọn vẹn, nhưng khi biết em và B đã chia tay tôi mới nhận ra rằng tình yêu tình yêu chẳng phải như thế. Vì sao nỗi nhớ của tôi dành cho em ngày lại càng tăng đến mức không thể kiểm soát nổi bản thân mình?
|
Tôi chỉ hi vọng em đọc và nhận ra tình yêu vĩnh cửu của tôi dành cho em (Ảnh minh họa) |
Giờ đây em và tôi ở hai phương trời cách biệt, có chăng khi nào em nhớ đến tôi? Tôi nhớ em nhưng không thể đến với em vì tôi không đủ tự tin để đối diện với em và nói rằng “anh yêu em”. Và tôi cũng thấy khó khăn khi muốn gọi điện cho em chỉ để nghe giọng nói của em nhưng cũng không còn đủ can đảm để nói rằng “anh còn yêu em”.
Tôi tự hỏi giờ này không biết em đã có người nào bên cạnh để sẻ chia nỗi buồn của vùng cao nguyên hoang vu hay chưa? Cũng lâu rồi D nhỉ! Vừa rồi tết về gặp lại em thì cũng đã hơn ba năm rồi phải không? Gặp em tôi cũng không biết nói gì cả cũng bởi tôi không có đủ dũng khí để mà hét lên rằng: “tôi vẫn yêu em”.
Em có biết rằng mỗi khi về nhà tôi đều đi qua ngôi trường xưa, qua những cây phượng vĩ mà ngày xưa tôi vẫn nhìn và nhớ đến em và bây giờ cũng vậy. Tôi nhớ lá thư tỏ tình đầu tiên và cũng là có lẽ cuối cùng mà tôi viết để dành riêng cho em, một lá thư thơ dại tuổi học trò. Em có biết rằng từ khi em đi tôi vẫn thường viết những bài thơ- những bài thơ dành riêng cho em và chỉ mình tôi đọc. Tôi thầm ngưỡng mộ đại thi hào Puskin đã viết nên bài thơ “tôi yêu em” và tôi cũng luôn nguyện “cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em”.
Khi viết những dòng này tôi rất muốn được gọi cho em và nói rằng: “anh nhớ em, anh vẫn còn yêu em” nhưng sao tôi lại không đủ dũng khí cho cái điều nhỏ nhoi ấy. Phải chăng vì tôi quá hèn nhát trong tình yêu khi nhớ đến lá thư từ chối của em? Tôi chỉ hi vọng em đọc và nhận ra tình yêu vĩnh cửu của tôi dành cho em trong những dòng thư ngắn ngủi này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét